Khoá 25 (1968-1972) Quyết Chiến Tất Thắng

Testing ...

Wednesday, September 30, 2009

Cô dâu Út....Thêm K25

Thưa quý bác già, trẻ, trai, gái K25,
Vừa nhận được tin ông thầy gẩy đàn ngày xưa đã có đàn để ... gẩy. Thành tôi chẳng biết nói năng chi nên chạy vội đến nhà cụ Vương Khẩu Nghiệp để xin mấy chữ. Cụ nhâm nhi ly cà phê rồi són ra một bài, tôi chép lại nguyên văn không dám thêm bớt để thay lời chúc mừng.
Cụ có dặn thêm rằng "Ông bà ta xưa có câu Xem ảnh đề thơ, Tức cảnh sinh tình". Quý bác đừng có nghĩ là "Ngắm cảnh bực mình, Xem hình bắt chước" rồi thì út một, út hai, thím ba, thím tư vân vân và vân vân ... đến khi các khoá khác hỏi tại sao khoá 25 có nhiều dì út, thím út quá thì "nào thao mà giả nhời!".

Vẫn Còn Ngon
Tưởng đã đi đoong, hoá vẫn còn
Ngờ tiêu sí quách, hoá còn non
Trùng dương hải lý, chưa vừa ý (*)
Biển cả sóng cao, vẫn chửa sờn
Miệt trên vừa có nàng dâu út
Miệt dưới lại thêm một thím son
Chớ tưởng lính già đeo súng rỉ
Cầm lên bắn thử vẫn còn ngon
Vương Khẩu Nghiệp
(*) Nhớ có lần nghe bác Hà Tham hát bài Hoa Biển của Trần Thiện Thanh như thế này:
Vượt bao hải lý, nghe chưa vừa ý, lắc lư hai hòn bi.
Bui Pham Thanh

Tuesday, September 1, 2009

Mùa Vu Lan 2009

Tại sao phải hét to khi tức giận ?

Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:“Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau ?”Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:“Bởi vì người ta mất bình tỉnh, mất tự chủ!”Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo:“Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng. Sau cùng ông bảo:“Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”Ngưng một chút, ngài lại hỏi:“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau.Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”Rồi ngài lại tiếp tục:“Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”Ngài kết luân:“Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !”
D.D Sưu tầm