Nếu có một người Tử Tế, một người Ái
Quốc, một người Đạo Đức, một người Tuyệt Vời đã từng bước đi trên hành tinh
này, thì một trong những người đó là chú Joseph Nguyễn Anh Dũng!
Cháu là Quốc Vinh, con trai Niên
Trưởng Nguyễn Tất Tình, K24 Trường VB Dalat, bàng hoàng và thương tiếc gửi đến
Cô Hải, gia đình và thân quyến chú Anh-Dũng lời chia sẻ sâu sắc nhất.
Hôm nay, chúng ta quy tụ nơi đây,
đầy bàng hoàng, tiếc nuối, và đau buồn đưa tiễn người thân của chúng ta, chú
Joseph Anh Dũng, nhưng chúng ta cũng nên tự hào, hãnh diện, vì chú Anh Dũng đã
sống một đời sống trọn vẹn, một hình ảnh đáng kính, và một tấm gương đáng
ngưỡng mộ, mà khó có ai có thể làm được nhiều như thế!
Sinh ra làm trai thời ly loạn, chú
Anh Dũng đã dấn thân phục vụ quê hương, phục vụ đất nước với tất cả tài trí và
dũng lực của một chí sĩ đầy tâm huyết. Được chọn vào học và được đào tạo trong
trường Võ Bị Dalat đã là một vinh dự lớn lao cho thanh niên Việt Nam Cộng Hoà,
nhưng chính chú Anh Dũng, đã liên lỉ nỗ lực, cố gắng phấn đấu để trở thành Thủ
Khoa K25, tài trí hơn người, điều ấy chứng tỏ lòng Ái Quốc, và ý chí binh
nghiệp, chứng tỏ sự say mê cũng như tài năng về quân sự mà chú đeo đuổi, nhằm
phục vụ quốc gia dân tộc!
Vận nước hạn hẹp, chú sống lưu vong
nhưng chưa bao giờ nguôi ngoai lòng yêu nước và nỗi căm hận cộng sản, chưa bao
giờ hết trăn trở cho tình đồng hương, hay tình hình quốc nội.
Với Hoa Kỳ, chú cũng đã hoà nhập mau
chóng, lấy lại bằng cấp để cống hiến cho quê hương mới.
Với trường Mẹ VBQG, chú cũng đã lao mình
vào phục vụ, họp hành, "ăn cơm nhà, vá tù và hàng tổng" suốt bao năm
trời, bay đi tham dự hội nghị khắp nơi, chủ biên, viết sách, để rồi cũng chịu
nhiều dư luận, búa rìu gièm pha, oán trách chú một cách vô lý. Nhưng chú vẫn
diềm nhiên nhẫn nại chịu đựng mà lo việc chung!
Với gia đình, chú cũng sống mẫu mực,
lo cho vợ con, mà ngày nay con cái chú thành danh rạng rỡ. Con cái chú trở
thành Bác Sỹ, Kỹ Sư, và là những người con hiếu thảo có ích cho quốc gia. Âu
không phải công sức trời bể của chú hay sao!?
Với họ đạo, chú cũng hết lòng mộ đạo
và âm thầm cống hiến hy sinh, để rồi chính lòng mến Chúa thúc đẩy chú đi nhà
thờ để nhiễm phải con virus đáng ghét, cướp đi mạng sống của chú hôm nay.
Nhưng trong tất cả những sự tuyệt
vời nơi con người của chú, cháu chỉ xin nói lên lòng Tử Tế của một con người Tử
Tế.
Vào những năm 80s, khi cả nước Việt
Nam còn chìm trong đói khổ của ách cộng sản, cháu là một đứa bé mồ côi, cha lẫn
mẹ, còn đang phát cỏ trong rừng rẫy của vùng kinh tế mới nắng cháy da người..
thì có người nhắn tin là có ai gửi quà cho cháu.
Đối với cháu, đó là một ơn cứu rỗi,
vì cứ nghĩ mình sẽ chết khô nghèo khổ ở cái rẫy nơi xó rừng, không điện, không
nước, không nhà, không dụng cụ, mà chỉ đào bớt trồng cấy cho qua bữa. Nhưng món
quà của chú đã cho cháu một niềm tin, một hy vọng, vào tình người, vào thế giới
bên ngoài cửa rừng. Một đứa bé 16 tuổi không cha mẹ, không tương lai, không
hướng đi, không lối thoát, nó chợt tìm thấy một tia sáng vào cuộc đời và tình
thương. Nó bỏ cuốc xẻng, tìm về Sài Gòn để tìm xem ai còn nhớ đến nó để cho
quà.
Qua lời chị Tuyết, nó tìm được cô
Xót, từ cô Xót, tìm được nhà Cô Vi tận Sài Gòn, về Sài Gòn, nó nhận quà và lá
thư chú Trường, qua cô Sinh, mà nó thực sự không biết những người này là ai, chỉ
biết, món quà từ chú Anh Dũng, mà nó cũng chưa bao giờ biết chú Anh Dũng là ai,
ở đâu, sao lại biết nó, sao lại hỏi thăm, sao lại tặng quà?
Mang trong lòng những câu hỏi như
thế, bản thân cháu thầm nhủ có ngày tìm ra vị ân nhân đó là ai để bày tỏ lòng biết
ơn.
Năm 1998, sau bao thăng trầm và nỗ
lực, cháu cũng đã được đặt chân đến Mỹ, và việc đầu tiên là đi tìm người mang
tên Anh Dũng Nguyễn. Vào thời đó, khi chưa có mạng xã hội hay thông tin như bây
giờ, ấy quả là một ẩn số. Cháu đã tra danh bạ điện thoại, tìm trên Yahoo People
Search, ra được vài chục tên Anh Dũng, và gọi từng người để dò tìm. Phép lạ xảy
ra, cháu gọi đúng chú Anh Dũng đầu tiên vì nghĩ rằng Joseph là tên thánh Giuse!
Phép lạ là đất Mỹ mênh mông, nhưng
cháu chỉ vô tình ở gần chú để một lát là được chú đón ở cây xăng gần nhà chú mà
gặp gỡ vị ân nhân sau bao năm thắc mắc. Và cũng từ chú, cháu tìm ra hội Võ bị
và những kỷ niệm thuộc về cha cháu, K24. Và từ đó, cháu tin vào chất
"keo" Võ bị và tình người trong cuộc sống.
Nhưng câu chuyện chú tìm ra cháu còn
ly kỳ hơn việc cháu tìm ra chú.
Cũng trong những năm 80s, chú
Trường, một người em họ ba cháu, vượt biển sang Hongkong, cư ngụ tại Upland,
Nam Cali, lại vô tình đi dự lễ ở Baton Rouge, vô tình về ăn tiệc tại nhà chú
Dũng, vô tình trò chuyện về chiến tranh, về võ bị, để vô tình nhận ra ông
Nguyễn Tất Tình, ba cháu, lại là anh họ chú Trường, và chú Anh Dũng lại là phụ
rể trong đám cưới ba mẹ cháu ở Dalat!
Và cũng trong cái vô tình tìm ra ông
Tất Tình, mà chú đã gửi quà, cho cháu một "cú hích" mà cháu hay đùa
với chú Dũng trong việc đẩy cháu vào quỹ đạo của nỗ lực và dấn thân!
Thưa chú Dũng, dịch bệnh cướp đi
sinh mạng chú, và ngăn cản cháu không đến tiễn biệt chú lần cuối, nhưng tấm
lòng của chú sẽ không bao giờ bị quên lãng, và tinh thần dấn thân của chú sẽ
được lan toả, cái check chú gửi cháu để làm "cú hích thứ hai, thứ
ba!" Theo lời chú đùa với cháu, cái check còn đây, nhưng lòng tử tế của
chú sẽ được nhân rộng, chú đã "đầu tư" đúng chỗ, và cây "tử
tế" sẽ đơm hoa kết trái, lòng ái quốc, tình thương người, và tinh thần dấn
thân của chú sẽ phát triển. Tượng cụ Ngô Đình Diệm cháu đã hứa với chú sẽ được
thực hiện, nhiều em nhỏ Việt Nam sẽ nhận quà từ chú. Chú tin vậy nhé. Lòng mộ
đạo của chú sẽ thay đổi cháu, và tất cả lời khuyên của chú sẽ còn mãi đây!
Mong chú bình an yên nghỉ, tuy tuổi
đời không quá dài, nhưng ấn tượng chú để lại rất đẹp, rất mạnh, và rất ý
nghĩa.
Tiễn biệt chú với tâm tưởng sẽ tiếp
tục lý tưởng của chú, chú Anh Dũng nhé!
Nếu ai bảo có những con người tử tế
từng bước đi trên hành tinh này, chính chú là một người như thế!
Quốc Vinh
Hậu Duệ VB K24/2