Khoá 25 (1968-1972) Quyết Chiến Tất Thắng

Testing ...

Friday, October 16, 2009

Một Câu Chuyện Hay

Gói Ăn Trưa
Tôi đặt cái xách tay hành lý vào chỗ để đồ trên phi cơ và ngồi vào chiếc ghế của mình. Chuyến bay sẽ rất dài đi từ San Diego tới Chicago . Tôi tự nhủ: 'Rất may là tôi có cuốn sách hay để đọc, biết đâu tôi sẽ nhắm mắt được đôi phút'.
Ngay trước khi phi cơ cất cánh, một hàng gồm 10 binh sĩ đi dọc theo dãy ghế và ngồi vào các chỗ còn trống. Một anh thì ngồi cạnh tôi. Tôi bắt chuyện với anh ta:
'Anh đi đâu đây?'
' Chicago – Great Lakes Base. Chúng tôi ở đó 2 tuần để được huấn luyện đặc biệt, và sau đó được đưa sang Iraq '
Sau khi bay được khoảng ½ giờ, thì được báo là Gói-phần-ăn-Trưa được bán với giá là 5 dollars. Còn những vài giờ nữa mới đến Chicago , tôi nhanh nhẩu quyết định mua ăn trưa, như vậy cũng để cho thời gian chóng qua đi. Khi tôi vừa móc ví, thì nghe lõm được anh lính hỏi người bạn là có định mua phần ăn trưa không.
'Không, đắt quá chỉ một Gói-phần-ăn-Trưa không đáng giá đến 5 đồng. Tớ sẽ đợi khi đến Chicago '. Cả hai đồng ý.
Tôi nhìn quanh, các anh lính không ai bỏ ra 5 đồng mua ăn trưa cả. Tôi nhẩm đếm lại các binh sĩ, xong đứng lên đi về phía sau phi cơ và trao cho cô tiếp viên năm chục đồng.
'Vui lòng mang ăn trưa đến cho các anh chiến binh'.
Cô tiếp viên nắm cánh tay tôi và siết nhẹ. Đôi mắt cô đẫm lệ và cám ơn tôi.
'Con trai tôi cũng là lính chiến ở Iraq ; cử chỉ này của ông cũng như ông làm cho con tôi vậy.'
Lấy mười Gói-ăn-Trưa, cô đi lên giữa hai hàng ghế hướng về chỗ của các binh sĩ đang ngồi. Đoạn, cô ta đến bên ghế tôi và hỏi,
'Thứ nào anh thích nhất – bò hay gà?'
'Gà',
Tôi đáp, và hoang mang không hiểu tại sao cô ta hỏi. Cô ta quay bước tiến về phía trước phi cơ, phút sau trở lại với phần ăn trưa của hành khách first class.
'Đây là lời cám ơn của tôi'.
Vài anh em binh sĩ tỏ đấu tán đồng, thumps-up.
Sau khi chúng tôi ăn xong, tôi đi về nhà vệ sinh ở sau phi cơ. Một người đàn ông chận tôi lại:
'Tôi đã thấy việc anh làm. Tôi muốn được dự phần với anh. Đây, xin anh vui lòng nhận.' Và ông ta trao cho tôi 25 dollars.
Ngay lúc trở về chỗ ngồi, tôi thấy ông phi công chánh đi xuống, vừa đi vừa nhìn các số ghế, tôi mong ông ta không tìm tôi, nhưng kịp nhận ra là ông ta chỉ nhìn những số ghế phía bên mình. Khi đến hàng ghế của tôi, ông ta ngừng lại cạnh bên chỗ tôi ngồi, tươi cười, chìa tay và nói,
'Tôi muốn được bắt tay anh.'
Nhanh tay, tôi mở dây an toàn, đứng lên và bắt tay người phi công trưởng. Với giọng to và hùng hồn, ông ta nói,
'Tôi từng là chiến binh và đã là phi công trong quân đội. Có ai dẫu một lần thôi, mua cho tôi phần ăn trưa. Đó là cử chỉ thân ái mà tôi không bao giờ quên.'
Tôi cảm thấy ngượng vô cùng khi tiếng vỗ tay vang đều của những hành khách.
Sau đó, tôi đi về phía trước của phi cơ để được duổi chân thoải mái. Một người đàn ông ngồi cách tôi khoảng sáu hàng ghế phía trước, cố bắt tay tôi và để lại trong lòng bàn tay tôi 25 dollars.
Khi phi cơ đáp ở Chicago , tôi gom góp hành lý chuẩn bị xuống tàu. Một ông hành khách đứng chờ ngay bên trong cửa phi cơ, chận tôi lại, nhét vào túi áo tôi vật gì, xong quay đi không nói một lời. Lại 25 dollars nữa!
Khi vào đến trạm hàng không, tôi thấy các binh sĩ khi nãy tụ tập lại để được đưa về căn cứ. Tôi tiến về phía họ và trao cho họ 75 dollars.
'Cũng phải khá lâu mới về đến căn cứ. Chắc sẽ là lúc cần một cái bánh ở đâu đó để lót lòng. Chúa ban phước lành cho các anh'
Mười người bạn trẻ khi rời chuyến bay vừa rồi chắc cảm thấy lòng tin yêu và sự kính mến của những người bạn hành khách. Tôi đi ra xe, lòng thơ thới, tôi thầm cầu nguyện cho họ được bình an trở về. Các binh sĩ này chấp nhận mọi bất trắc đến với họ để cho tổ quốc chúng ta. Tôi chỉ cho họ một vài bửa ăn, thì thật là quá nhỏ nhoi.
Vô Danh