Khoá 25 (1968-1972) Quyết Chiến Tất Thắng

Testing ...

Thursday, March 11, 2010

Chuyến thăm người bạn già vùng Tây nguyên

/*
....
Yêu quê hương bao tình bạn già,
Tóc bạc trắng mà vẫn bước đường xa
Qua phong ba nhưng tình nghĩa đậm đà,
Vẫn nồng ấm nhựa sống trong lòng ta...

Bạn Nguyễn Phương Thụy đang sinh sống tại huyện Chư-sê, tỉnh Gia Lai. Trên đường 14 lên Pleiku (nay là Thành phố Pleiku ) . Nơi anh Thụy ở còn cách Pleiku khoảng 50 Km . Địa danh hiện tại khi dừng chân để vào nhà anh là chợ Phú Quang .
Từ chợ Phú Quang đi xe gắn máy vòng vèo đồi dốc khoảng 5 Km đường làng mà mùa này nắng phủ đầy bụi đất bazan nâu đỏ - còn về mùa mưa thì . . .
Hàng xóm của anh đa số là người Giarai thiểu số. Nhà ở, là nhà trên nhà dười chữ Đinh - nhỏ vừa phải - sườn gỗ lợp ngói mũi tên rêu phong !
Vườn nhà anh đất đai ruộng rẫy thơ mộng, trên sân xi măng đang phơi tiêu hột ( chúng tôi thoáng thấy dưới nền sân có kẻ các vạch sơn trắng có lẽ ngoài sân phơi nông sản còn là sân Tenis - đúng rồi, Võ Cơ chỉ cho tôi cái lưới Tenis đang đậy tiêu phơi ! ! ! ); vườn nhà có nuôi heo rừng và gà đi bộ, xa xa là thung lũng mà anh Thụy giới thiệu là có ruộng lúa và mía mà anh đang canh tác.
Hai con trai anh đã có gia đình có nhà kề cận bố mẹ, họ cũng có vườn tiêu , cà phê hoành tráng. Hai cậu đã có con và qua con mắt “nhà nghề” chúng tôi thấy các con cũng tận tụy lắm mới có được cơ ngơi như thế .
Nông sản nầy – theo anh – cũng lên xuống bất thường, hiện tại anh có một vườn sú bắp phải nhổ bỏ . . . làm phân vì giá quá rẻ . Những năm trước đây, tôi canh cánh cùng các bạn phải lên thăm anh một chuyến, vì đây là người bạn khó , lẫn khổ sống nơi “thâm sơn cùng cốc” – Thật vậy, chúng tôi cứ bàn mãi chuyến đi nầy từ hồi Ng. Em, Đ.Giang còn tại VN , nhưng rồi, hễ mùa nắng thì bận, mùa mưa thì chịu !
Tôi bàn với V.Cơ : “Phải lên hắn, chứ xem chừng bọn mình gối đã mõi, chân đã mòn, nói mãi răng được. Lại còn nghe Thụy bệnh !”.
Thế là chúng tôi khăn gói đón xe đò lên Tây nguyên thăm thằng bạn già, nay tuổi đả 67, đã bênh hoạn mà hằng ngày phải cố sức lao đông miệt mài nuôi thằng con út đang theo học lớp 11 – Thụy bảo, “Đó là trách nhiệm sau cùng của vợ chồng tao với C25 mà tao phải làm theo lời bạn bè hay dặn”. Dù sống thật gần với rừng núi bao nhiêu năm nay, tôi thấy Thụy vẫn có tư cách của một cựu SVSQ.25/Tr.VBQGVN !
Sáu giờ sáng 05/3/2010 bọn tôi đến nhà Thụy, hai vợ chồng sau câu chào hỏi mừng rở, hai ông bà xách đèn pin đi bắt gà thết bạn . Nhưng tìm mãi con gà mái tơ đêm hôm lại chẳng vào chuồng - có lẽ nó biết Toán và Cơ nay không "sát sinh" ,.Thế là hai vợ chồng đãi bạn bằng món ăn truyền thồng thân thương: Tô mì gói ! Ly cà phê cao nguyên chảy qua phin lọc .
Tôi và Cơ cùng vợ chồng Thụy có cuộc mạn đàm nhỏ bên ly trà , tô mì gói . Chuyện bạn bè con cái, chuyện Tết ta Tết tây, chuyện Chi-lê bị địa chấn . . .
Mỗi cây, mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh . Chúng tôi vốn có khiếu . . . “tám” chuyện người .
Còn vợ chồng bạn Thụy cũng có vài điều tâm đắc khoảng đời còn lại .
Chúng tôi luôn tâm tình với nhau : Quỹ thời gian và sức lực chúng ta hạn hẹp, hãy có một bài toán cho gia đình mình và cho bản thân hợp lý với số vốn liếng nầy .
Với đề tài “ thời sự” nầy, không ngờ nhiều bạn mình ( hiện nay ) đang quan tâm. Chúng tôi và vợ chồng Thụy đã ngộ ra một số ý không mấy xa lạ trên bước đường đời còn lại !
Chúng tôi tạm biệt bạn ( vì vợ chồng Thụy phải lên rẫy ). Còn chúng tôi là những thằng Bộ binh vùng hỏa tuyến , mới “xin được Visa” mò lên ngoại quốc ni, nên dự định sẽ ghé Pleiku+Kontum . . . phố đêm một bữa .
Tôi và Cơ đang đánh giá Pleiku chính là Sans Francisco của Hoa kỳ, và chúng tôi tìm khách sạn định bề an vị nhưng liền sau đó hung tin bạn Lê Đức Tuân từ trần do một người đồng hương gọi lên trong sự bàng hoàng của tôi và Cơ, chúng tôi phải trả phòng, mua vé xe trở lại Saigon để kịp 10 giờ sáng hôm sau chạy ra Định Quán tiễn Đức Tuân ra đi . . .
Dotoan