Ngày... Tháng...năm ...
Tâm yêu dấu, những bận rộn và lo lắng trong cuộc sống mới,
chắc làm anh mệt mỏi. Chẳng còn thì giờ để mơ mộng, để lãng mạn nhớ lại những kỷ
niệm của dĩ vãng. Một khoảng cách thật xa giữa Thuỳ Vi và anh , không còn thuộc
trong tầm tay với của chúng mình. Xót xa...
Còn nhớ không anh, ngày đó, anh và các bạn đã về đây. Vùng
cao nguyên mát lạnh Đà Lạt, thành phố của muôn hoa, của những đồi xanh cỏ mướt,
được ca tụng bằng tên"Le Petit Paris" với hàng trăm ngôi biệt thự kiến
trúc mỹ thuật tân kỳ không thấy có sự trùng lắp. Các anh đã cùng chia sẽ những
nỗi nhọc nhằn, gian khổ, nhất là trong 8 tuần lễ huấn nhục ban đầu. Trường Võ Bị
Quốc Gia đã là niềm tự hào cho dân tộc mình, vì đó là ngôi trường lớn nhất trong
vùng Đông Nam Á.
Thế rồi thấm thoát thời gian qua thật nhanh, văn ôn võ luyện
chu toàn, trang bị thêm căn bản lãnh đạo chỉ huy. Như những con chim được ôm ấp
nuôi dưỡng nhiều năm trời trong đôi cánh ấm của mẹ, bây giờ đã tạm gọi là đầy đủ
lông cánh, để bay đi khắp bốn vùng chiến thuật.
Tháng mười hai, mùa Đông chia tay, buổi lễ ra trường thật
trang nghiêm và cảm động nơi Vũ Đình Trường . Trong giờ phút thiêng liêng đó, tất
cả một lòng nung nấu ý chí cương quyết phục vụ cho lý tưởng tự do, cho quê hương
Việt Nam yêu dấu. Sau ngày mãn khoá, mỗi anh sẽ về đơn vị mình đã chọn. Thành
phố thường ngày êm đềm và yên tĩnh nay cũng đã nhộn nhịp hẳn lên. Quan khách và
gia đình từ khắp phương xa tìm đến, đặc biệt luôn luôn có vị nguyên thủ quốc
gia.
Anh, bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ đã đưa đến việc anh chọn một
binh chủng áo hoa, từng nổi tiếng tham gia thật nhiều chiến trận. Tâm trạng em
trong những ngày ấy, bồn chồn không yên,
có linh cảm thật lạ kỳ. Sau buổi đi dạo, anh trở về trường thu xếp vài thứ cần thiết.
Nhìn theo dáng anh khuất em muốn khóc, em thấy mình bơ vơ và cô đơn quá. Khoác măng tô em đi ngược lại vùng đồi cỏ Đô
Men, có ngôi giáo đường mầu hồng phấn đậmthật đẹp. Anh hay đưa em đi lễ ngày Chủ
Nhật. Anh không có đạo, em nghĩ anh chìu em và thích ngắm cảnh đẹp của thung lũng
rừng thông phía dưới chân đồi đó thôi. Trước tượng ảnh Mẹ Maria nhân từ, em thật
nhiều xúc động, cuối đầu nghiêm trang quỳ làm dấu và cầu nguyện. Em thì thầm kể
lễ thật nhiều, tâm sự cùng Mẹ tất cả sâu kín trong tâm hồn, khấn nguyện xin Mẹ
ban phép lành cho em, cho chúng mình, rồi lầm lũi trong lẽ loi đi trở về một mình,
trong lành lạnh cuả buổi chiều chạng vạng....
(Còn tiếp)