Khoá 25 (1968-1972) Quyết Chiến Tất Thắng

Testing ...

Saturday, November 22, 2014

TẤM LÒNG CỦA KHÓA 25

Lần nầy lên Tây Ninh thăm bạn Duyệt, điều đầu tiên đập vào mắt chúng tôi là nhà bạn Duyệt được xây cất lại đẹp quá, khác hẵn khi xưa. Từ một căn nhà nền đất, vách váng cũ kỷ, cửa nẻo đơn sơ, gió lùa vào đủ 4 hướng; nay đã là căn nhà xây tường, cửa kính, nền xi măng từ trong nhà ra tới sân, ra rới giếng nước bên hông nhà. Trong nhà lại có cả Tivi, quạt máy.

Ai trước đây có lần đến thăm bạn Duyệt chắc hẵn cùng có mối thương cảm: Bạn Duyệt bất hạnh quá lại sống đơn chiếc trong một căn nhà đơn sơ trống trước trống sau, thiếu đủ mọi tiện nghi. Có thương cảm cũng chỉ để trong lòng vì ai cũng nghèo, cũng lo chạy ngược xuôi kiếm miếng ăn. Không ai dám nghĩ đến việc giúp bạn Duyệt sửa chửa lại căn nhà chứ nói chi việc xây cất nguyên căn nhà mới đẹp, khang trang như thế nầy. Trong khả năng bạn bè lúc đó có thể làm được là hằng quý lấy tiền quỹ của K25 gởi cho hai bạn Duyệt và Tân. Dè sẻn mọi chi tiêu không cần thiết để còn tiền gởi cho hai bạn ấy.Tôi không nhớ mổi quý gởi bao nhiêu, chỉ biết với số tiền đó hai bạn mình cũng có cuộc sống với mức tối thiểu. Lúc gần ra về, một số bạn K25 ngồi quanh bạn Duyệt có lời chúc mừng về căn nhà mới, và hỏi thăm nhà được làm lại khi nào. Bạn Duyệt cho biết:
"Trước Tết có một quý nhân đến thăm và cho tôi một số tiền lớn. Năm nay là năm 1995, tôi tuổi Đinh Hợi, 49 tuổi nhằm sao Thái Bạch không tốt. Ông bà mình xưa có câu:"Hao tài phá tai ách", sẵn có tiền tôi nghĩ mình sửa chửa nhà cửa tức là hao tiền chắc sẽ tai qua nạn khỏi. Nên vừa ra giêng năm nay là tôi lo làm nhà ngay".
Mới đầu bạn Duyệt có vẻ kín đáo về vị quí nhân đã giúp đở, còn các bạn K25 chẳng ai có thắc mắc chuyện riêng tư của bạn mình. Bất ngờ bạn Duyệt nói quý nhân đó là bạn Trần Đức K25 đã gởi cho một ngàn năm trăm đô la trước Tết. Thật là bất ngờ và xúc động khi hay tin nầy, nếu bạn Duyệt không nói ra thì chẳng ai biết. Nhớ lại lúc đó tôi quá te tua, nếu có vốn một vài trăm đô tôi sẽ tiếp tục ra bán chợ trời kiếm sống chứ không đi làm mướn, làm thuê. Vì vậy, với số tiền một ngàn năm trăm đô đối với tôi quá lớn, là cả một gia tài.
Thưa các bạn, chuyện bí mật tôi xin "bật mí" là như vậy đó. Một số bạn ở VN biết chuyện nầy, nay tôi thấy cũng cần phổ biến đến toàn thể các bạn K25, vì đó là điểm son của K25. Tôi "bật mí" chuyện nầy, cũng có ý thay mặt bạn bè bày tỏ sự xúc động trước nghĩa cử cao đẹp của bạn Đức, như là lời tâm tình, bạn Đức nhé!
Trong cuộc sống khó khăn cùng khổ lúc bấy giờ, nhờ trời ở trong nước cũng có một vài bạn ăn nên làm ra.
Thưa quý bạn, Ngoài sự giúp đở thầm lặng như bạn Trần Đức, ở trong nước còn có những Mạnh Thường Quân, các bạn ấy như những cây cổ thụ đã âm thầm giúp đở, che nắng, che mưa cho anh em trong cảnh cùng đường lở bước. Nay có một vài bạn đã ra nước ngoài và một vài bạn còn ở lại. Những vị ấy tôi không dám bậc mí . Vì rút kinh nghiệm cách đây mấy năm, tôi có viết một câu chuyện nói về công ơn của một người bạn đã cưu mang nuôi nấng con của bạn mình. Khi bạn ấy biết được, đã nói với tôi vừa có ý từ chối lời khen vừa có vẻ quở mắng: "chuyện nhỏ, ai biểu mầy nói, chuyện qua rồi nhắc lại làm chi". Bạn mình đó! khiêm tốn và tấm lòng quá quảng đại! Xúc động trước nghĩa cử của bạn mình muốn kể cho bà con nghe nhưng phải keep silence mà ấm ức. Biết nhiều cũng khổ!
Trước năm 1995, lần lượt các bạn ra đi theo diện H.O. Những buổi tiệc nhỏ tiễn đưa. Buồn. Bịn rịn.Ai đi được,mừng cho người đó. Tiễn bạn ở phi trường, bắt tay bạn mà nghĩ rằng gặp mặt lần cuối, chia tay là vĩnh biệt, không ai nghĩ có ngày trở về.
Lời ca não nề qua tiếng hát của Hoàng Oanh như tâm trạng của người ở lại:
" Ra đi là hết rồi.
Quay nhìn quảng đời tôi.
Hôm nay sao lạnh lùng và tê tái.
Xa xa một bóng hình..."
Năm tháng dần trôi, tiếp nối những ngày tháng ngột ngạt khó thở, sống trên quê hương mình mà tưởng như ở nơi xa lạ Rồi những năm sau đó tin vui đến đến liên tục:bạn mình hết người nầy đến người khác trở về. Gọi nhau ơi ới, hẹn ở một quán nào đó, hay một nhà nào đó để cùng họp mặt chung vui. Các bạn về bận bịu lo chuyện gia đình, thăm cha mẹ già, làm mồ mả, lo chung sự..., nhưng không quên gặp bạn bè và mở hầu bao giúp những bạn trong hoàn cảnh khốn khó. Có một bạn, sau khi dẫn con về thăm bà nội gần đất xa trời, quay trở lại Sài gòn mời đông đủ bạn bè cùng thê tử ở mọi nơi về tổ chưa buổi tiệc họp mặt . Buổi tiệc được tổ chức tại một nhà hàng có sân khấu lớn. Trên sân khấu treo một băng vải dài với hàng chữ to: " Mừng sinh nhật cựu sinh viên lớp cử nhân khoa học ứng dụng 68-72". Đúng là chơi bạo, chơi ngông! Buổi tiệc diễn ra trong bầu không khí vui nhộn. Mới đầu các thầy còn giữ ý tứ, sau vài lần "dzô dzô một trăm phần trăm'" nơi đây trở nên ồn hơn cái chợ. Những ca sĩ " cây nhà lá vườn" lên sân khấu hát những bảng nhạc tình ca giúp vui. Bất ngờ, có thầy nỗi hứng ca bài "Con Đường Vui", bà con ở dưới không hẹn mà cùng đứng dậy hát theo. Hết bài đó đến bài "Xuất Quân", rồi hát tiếp những bài trong quân trường, trước sau hát 5 bài. Các thầy hát như chưa lần nào được hát. Đứng nghiệm, hát to, đúng nhịp, thật hùng hồn! và cũng thật xúc động! Cũng may, các thầy "tự thắng", không hát bài "Võ Bị Hành Khúc". Hú hồn! Không có chuyện gì xảy ra.
Có một cô chiêu đãi hỏi người bạn "chủ xị"
- Chú ơi! Hồi đó chú ra trường dạy môn gì vậy?
- Chú hả? à...chú dạy môn ..bắn súng.
Cô gái nghe trả lời hơi lạ, rồi như chợt hiểu ra, cô ta nguýt dài ông bạn rồi ngoe nguẩy bỏ đi. Có lẻ cô ta nghĩ ông già nầy là loại già dịch, già ...ba mươi lăm!
Ngoài tiền khoản đãi buổi tiệc ấy hôm ấy, "Chủ Xị" còn gởi tặng qùa tại chổ cho những bạn đang gặp cảnh khốn cùng. Và trước khi rời khỏi VN, bạn mình còn gởi cho tiền quỹ XH/K25 số tiền năm trăm đô!.
Nói về những lần hội ngộ với các bạn ở nước ngoài về thì nhiều không kể xiết. Buổi hội ngộ nào cũng vui, cũng cảm động và đầy ắp ân tình.
Ngoài hai nguồn tài trợ gởi chung của các bạn từ bên Mỹ và bên Úc, còn có nhiều bạn từ Mỹ, Úc, Pháp, Canada gởi quà riêng về cho Ban Xã Hội VN hay gởi trực tiếp giúp bạn mình. Con số nầy nhiều lắm tôi không biết hết. Và đặc biệt hằng năm vào dịp cuối năm luôn có món quà từ xứ Hoa Anh Đào do một cô gái mang lại. Mới đầu tôi gọi cô ta "cháu", xưng "Chú" ngon ơ. Sau nầy vở lẻ ra tôi vội vàng sorry... gọi cô ta bằng... "Chị".
Ngồi nhớ lại từng mẩu chuyện nhỏ về những tấm lòng vàng của bạn mình thì nhiều lắm. Biết nói mấy cho vừa ...
Trời đang vào cuối Thu, thời tiết bỗng dưng lạnh. Năm nay cái lạnh đến sớm,chỉ là cái lạnh của đất trời, nhưng trong lòng tôi cảm thấy thât ấm áp khi hồi tưởng lại những mối ân tình của các bạn k25. Ngày còn ở trong nước mối ân tình đó tôi chỉ cảm nhận, không thấm thía như từ ngày đặt chân đến đất Mỹ . Bởi vì, thưa các bạn, khi tôi đến đây, từ những ngày đầu đến vài năm sau đó tôi đã nhận sự giúp đở quá nhiều từ TẤM LÒNG CỦA KHÓA 25 trên toàn thế giới. Tôi không còn cảm nhận nữa mà là thụ nhận. Mối tình nầy mãi canh cánh trong lòng tôi, nhất là những ngày lạnh lẻo mùa đông tôi chạnh nhớ về miền đấy nghèo khổ nơi tôi chào đời.
Chỉ còn 5 ngày nữa đến ngày Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving), ngày 27 tháng 11. Nhân ngày lễ nầy, tôi và gia đình xin bày tỏ lời cám ơn chân thành đến:
- Cám ơn nước Mỹ đã cưu mang cho chúng gia đình tôi có cuộc sống trên đất nước Tự Do nầy.
- Và hơn hết, cám ơn TẤM LÒNG CỦA KHÓA 25 đã giúp cho gia đình chúng tôi được như ngày hôm nay.

M.25