Liên Nguyễn (Facebook): Xin gửi đến các cựu Sinh Viên Sĩ Quan Khóa 25 Trường Võ Bị
Quốc Gia Việt Nam một bài viết về người bạn: Anh Phan Đạm Tín của chị Hoàng
Thị Mỹ Đức.
(Riêng tặng Thanh Hương)
Đã hơn năm nay tôi không gặp Tín dù cứ mỗi lần gặp người thân quen của Tín hay
qua bạn bè chúng tôi luôn hỏi thăm nhau. Rồi một buổi trưa thứ ba nhận được
tin Tín bỏ bạn bè ra đi đột ngột, tôi sững sờ không tin đó là sự thật. Vậy là
từ nay chúng tôi sẽ không còn dịp cùng nhau trao đổi trò chuyện hay đôi lúc bị
bịnh nhờ Tín đến chữa bằng nhân điện.
Tôi không học Nguyễn Du cùng với Tín như Thanh Hương, Hoàng Cần hay Phương Lan
nhưng chúng tôi quen mặt nhau qua những mùa học hè từ thuở Đệ Lục cho đến lớp
cuối trung học phổ thông. Trên đoạn đường Bạch Đằng, Tín thường có mặt tại nhà
Chế Quan Thanh Liêm với đám bạn trai như Nguyễn Khoa Huân, Chế Bồng Nga cùng
đứng nhìn thiên hạ nhất là nhìn mấy cô Đồng Khánh đi học. Tuy khác trường
nhưng cùng lứa nên những khuôn mặt đó không còn lạ lùng gì với chúng tôi nữa,
hầu như thấy đó là những người bạn mà trong tương lai sẽ quen biết mà thôi.
Đúng vậy, chúng tôi chưa hề một lần nào nói chuyện với nhau trong suốt
khoảng thời gian dài của thuở hoa niên kể cả khi biết Tín đã vào được Quốc
Học. Vậy mà mãi mấy chục năm sau, cuộc đời qua bao nhiêu biến đổi, tình cờ
gặp lại chúng tôi thấy như đã thân nhau từ dạo ấy.
Tôi đã thấy Tín như vậy đó, từ thời nhỏ cho đến tận bây giờ. Tín kể cho tôi
nghe thời gian học Võ Bị ở Dalat. Tôi hơi ngạc nhiên vì hầu như ở Tín không
có nét nào của dân võ biền vào ra nơi chiến trận. Nơi người bạn trai này, đám
bạn gái chúng tôi luôn thấy sự chân chất đầy nhiệt tình, bao giờ cũng vui tươi
với nụ cười hiền hoà, thân thiện.
Có lẽ cùng chung một quê hương, chung một nền giáo dục, chung bạn bè và
vì Tín còn độc thân nên chúng tôi dễ thân thiết nhau hơn mà không ái ngại.
Chúng tôi luôn quí nhau coi như hai người bạn không phân biệt khác phái để
trao đổi về mọi chuyện từ tôn giáo, văn học, y học cho đến mọi vấn đề khác
trong cuộc sống. Và cũng có lẽ vì khá thân nhau nên dù bẵng đi một thời gian
dài hơn cả năm không gặp mà tôi vẫn thấy như bạn vẫn đâu đó gần mình. Có
lẽ Tín cũng vậy!
Tội nghiệp, thương xót cho bạn tôi ! Ra đi trong lứa tuổi này cũng gọi là quá
sớm với một đời người. Tín ra đi vào trưa thứ ba đầu mùa trăng Vu Lan, nào chỉ
riêng những người thân, bạn bè thương tiếc mà ngay cả trời đất cũng xót xa -
mưa thật lớn ướt sũng cả bầu trời! Những người đến tiễn đưa ngoài thân nhân
trong gia đình còn có cơ quan nơi Tín đang làm việc. Bản điếu văn mà họ đọc
trước giờ chia tay cho thấy bạn tôi đã làm tròn trách nhiệm về công việc được
giao phó, dành được sự tin cậy và được khen ngợi trong công việc, cũng
xứng đáng với Tín là người được đào tạo từ môi trường giáo dục cũ.
Nhóm bằng hữu Võ Bị khóa 25 đã thay nhau túc trực với Tín trong mấy đêm ngày
cuối cùng đầy tình nghĩa nói lên tình huynh đệ đồng môn thắm thiết cho dù thế
sự thăng trầm đến với mỗi người.
Tôi tìm quanh, không thấy bóng dáng Thanh Hương, người bạn gái mà Tín gặp lần
chót như thăm hỏi cho yên lòng trước lúc đi xa vào buổi sáng Chủ Nhựt cuối
cùng đó. Có lẽ Thanh Hương tránh xúc động nên đã không đến đưa tiễn. Có
lẽ Thanh Hương cũng biết một cách chắc chắn rằng dù không đến thì Tín
vẫn hiểu tất lòng của Thanh Hương dành cho Tín. Cơn mưa này quá nhỏ so với nỗi
thương tiếc vô hạn của người bạn gái, thân nhau, học cùng nhau với Tín từ tấm
bé cho đến bây giờ khi cả hai tóc đã ngã màu. Không phải vì yếu đuối, nhưng
tôi nghĩ Thanh Hương sợ phải thấy cảnh chia tay trước khi Tín trở về với cát
bụi. Sợ ám ảnh trong đời sống vốn cô quạnh của mình là điều không ai có thể
trách được. Phải chi có Hoàng Cần ở đây thì có lẽ cô bạn này ít nhiều đem cho
Tín sự ấm áp lúc ra đi để bù lại sự vắng bóng của Thanh Hương. Tôi được nghe
Hoàng Cần tuy ở xa nhưng khi nghe tin Tín đột quị thì đã khóc rất nhiều. Phải
vậy thôi ! vì Hoàng Cần dành cho Tín rất nhiều tình cảm, thậm chí còn có lời
đề nghị làm giấy tờ để mang Tín đi nước ngoài, nhưng vì trót mang kiếp đơn độc
nên Tín từ chối. Dù thế, đối với người bạn gái xinh đẹp này bao giờ Tín
cũng dành tất cả những ưu ái khi Hoàng Cần cần đến sự giúp đỡ trong
những ngày về thăm quê hương.
Còn những ai nữa trong số những cô gái, những thiếu phụ từng thương quí Tín.
Nghe gia đình nói có một thiếu phụ cùng con gái đã khóc sướt mướt trong buổi
sáng nhìn Tín lần cuối cùng. Hình như đó là hai mẹ con mà Tín đã từng chữa
lành bịnh cho họ. Rồi một cô gái khác tôi biết qua hai lần gặp ngắn ngủi, có
lẽ cô gái này đã dành cho Tín quá nhiều tình cảm đặc biệt, trên nét mặt người
con gái hiện rõ sự đau thương nhưng có ai dám chia sẽ nỗi niềm đơn phương
này!
Tôi biết Tín đang đứng đó, đang nhìn thấy hết những người thân, bạn bè đến với
mình. Nhìn và hiểu tấm lòng của mỗi người dành cho Tín sâu sắc đến đâu.
Tín ơi, bạn đối với mọi người bao giờ cũng nhẹ nhàng nên khi chia tay ra đi
bạn cũng thật thanh thản. Nụ cười, ánh mắt hiền hoà vẫn còn đó phải không Tín
khi nhìn xuống sự quay cuồng vội vã của thế gian mà các bạn Tín đang phải trôi
theo vòng cuốn đó. Mong rằng trong cõi siêu hình miên viễn kia Tín sẽ gặp lại
những người thân yêu ruột thịt, gặp lại bạn bè cùng khoá đã đi trước và họ
đang chờ đón Tín với tình cảm tràn đầy như bạn bè nơi đây.
Viết xong ngày 13.8.05
Hoàng Thị Mỹ Đức