Khoá 25 (1968-1972) Quyết Chiến Tất Thắng

Testing ...

Quote ...

Wednesday, August 10, 2022

Kỷ niệm ngày xưa học võ: VÕ SINH “VÕ RÈ” VÀ “CHIỂU RA ĐÊ” - Thầy Chạy Lê Tùng


Để các bạn tiện theo dõi bài viết, tôi xin được ghi lại đây thứ tự cấp và màu đai của môn võ Thái Cực Đạo (Taekwondo) mà SVSQ được học tại Trường Võ Bị:

                -Đai đen:   Đệ nhất, nhị … đẳng.

                -Đai nâu:   Gồm 4 cấp (cấp 4, 3, 2, 1)

                -Đai xanh: Gồm 2 cấp (cấp 6, 5)

                -Đai trắng: Gồm 2 cấp (cấp 8, 7)

Như vậy, nếu một võ sinh bắt đầu từ đai trắng cấp 8 và lần nào thi lên cấp cũng đều thành công, thì phải sau tám lần thi mới lên tới đai đen.

Vào năm thứ nhất sinh viên sĩ quan nào cũng học quyền Anh (boxing).  Những ai trước khi vào trường mà chưa từng học Thái Cực Đạo như tôi, thì khi bắt đầu học Thái Cực Đạo vào năm thứ hai đều mang đai trắng (cấp 8)Trường Võ Bị tổ chức thi lên đai mỗi năm hai lần, và như vậy sau ba năm, một sinh viên sĩ quan bắt đầu từ đai trắng cấp 8, thường là khi ra trường lên được tới đai nâu cấp 2, hoặc hiếm hoạ là đai nâu cấp 1, nếu trong những kỳ thi lên cấp có một lần xuất sắc đã được các giám khảo đặc cách cho lên tới hai cấp.

Đại Đội G&H học quyền Anh (Boxing)

Tôi nhớ vào năm thứ hai, khi tôi đang mang đai xanh cấp 6, trong kỳ thi lên đai xanh cấp 5, tôi không có trở ngại gì về phần các bài quyền và các thế (tam thế và nhất thế) đối luyện. Nhưng tới phần song đấu tôi đã không may mắn khi phải đấu với bạn Trần Kiến Võ (Võ Rè).

Trần K Võ
Bình thường bạn Trần Kiến Võ đã có một bộ tướng dềnh dàng đáng kinh sợ chẳng khác gì cái vẻ lầm lì đầy căm hờn đến rợn người cuả Tiểu Đoàn Trưởng Trần Vĩnh Thuấn khoá 23 khi tiếp nhận Tân Khoá Sinh khoá 25 vào ngày nhập trườngLúc tập Thái Cực Đạo thì bạn Trần Kiến Võ lại có bộ tướng đáng kinh sợ hơn, cái đít nhoi hẳn ra mỗi lần thủ thế, và nhất là những cú đá “giấp xa ki”(?), cả hai chân đá nhanh như chớp với sức mạnh vũ bão. Những lần đi tập võ chung với bạn Trần kiến Võ, ai mà xui xẻo bị chỉ định phải song đấu với chàng Võ Rè này thì coi như tiêu đời trai. Cũng may, khi tập võ với nhau, bạn Trần kiến Võ chỉ ra đòn rất nương tay nên chưa có ai bị thương tích gì đáng kể. Cái chuyện ra đòn nương tay này chỉ xảy ra khi dợt chơi với nhau, chứ khi thi đấu để lên cấp hay lên đai, thì bạn Trần Kiến Võ quả thật là một hung thần theo đúng nghiã đen cuả nó, nhất là khi Võ Rè biết là nếu xuất sắc có thể được lên hai cấp! 

Lần song đấu thi lên cấp năm đó với Trần Kiến Võ, tôi đã bị no đòn một trận te tua. (Cho đến bây giờ bất cứ khi nào nhớ đến Trần Kiến Võ thì tôi vẫn còn rợn tóc gáy, giống như khi nhớ đến cái giọng ồm ồm cuả Tiểu Đoàn Trưởng Trần Vĩnh Thuấn khoá 23 năm nào, ông dằn từng bước ầm ầm lên bục, rồi hô lớn “Tiểu Đoàn Tân Khoá Sinh! trong khi ông hơi cúi đầu cho cái cằm cuả ông chầm chậm vẽ một vòng cung lớn từ trái sang phải).  Khi trận song đấu dài như vô tận đó kết thúc, giám khảo người Đại Hàn tới cầm tay hai đứa tôi, như một trọng tài sau một trận boxing đang chờ quyết định cuả ban giám khảo. Ông dứt khoát đưa tay Trần Kiến Võ lên cao. Nhưng thưa các bạn, có một điều thật bất ngờ kẻ chiến bại như tôi mà cũng được đặc cách từ đai xanh cấp 6 lên đai nâu cấp 4 giống như kẻ chiến thắng là Võ Rè!    

Đến năm thứ tư thì có kỳ thi lên cấp Thái Cực Đạo lần chót. Lúc đó tôi đang mang đai nâu cấp 2.  Cũng như những lần thi lên đai trước đây, tôi không có trở ngại gì về các bài quyền và các thế đối luyện. Nhưng tới phần song đấu tôi lại không may mắn khi bốc thăm phải đấu với bạn Hoàng Trọng Chiểu, có biệt danh là Chiểu Ra Đê (Bạn Chiểu lúc đó là cầu thủ trung đoàn môn bóng tròn). 

Hoàng T Chiểu
Với nước da ngăm đen, người chắc nịch như tượng đồng, cũng giống như đa số các bạn khác trong đại đội Không Quân, bạn Chiểu cao to hơn tôi rất nhiều, lại rất lanh lẹ và có tài ra đòn rất mạnh, chính xác, và đôi chân cầu thủ của Chiểu Ra Đê dường như có thể xuất chiêu đá liên tu bất tận không biết mệt là gì. Khi song đấu Thái Cực Đạo, Chiểu Ra Đê là một độc cô cầu bại. Dường như trong lớp Thái Cực Đạo Đại Đội I (Không Quân) Chiểu Ra Đê vẫn chưa tìm được đối thủ xứng tay. Lần thi này, sau khi bốc thăm biết là sẽ song đấu với tôi, không hiểu sao nét mặt thường ngày lạnh lùng cuả Chiểu Ra Đê bấy giờ lại ra vẻ đăm chiêu một cách khó hiểu. Sau cùng, Chiểu Ra Đê tiến lại gần tôi để “thổ lộ tâm tình”: (nguyên văn) “Tùng à, chút nữa lên thi đấu, mày đừng có chạy nghen! Vì nếu mày chạy thì mày không lên đai được, còn tao không đánh được mày thì tao cũng chẳng lên đai được!” À ra thế! Bạn ấy ưu tư, lo sợ rằng tôi sẽ trổ ngón nghề chạy bộ của tôi trong khi song đấu, thì bạn ta khó lòng rượt đánh, cho được lên đai. Như các bạn đã biết, Lê Tùng chạy thì hết rượt, mà Lê Tùng rượt thì hết chạy! Tôi đành phải hứa với Chiểu Ra Đê là sẽ không chạy. 

Trận đấu hôm đó tôi ráng cầm cự để cho Chiểu Ra Đê hành hạ, và tôi ăn no đòn te tua thêm một lần nữa không thua gì lần song đấu với Võ Rè hai năm về trước. Thưa các bạn, kết quả thi lên cấp lần này với Chiểu Ra Đê cũng đầy bất ngờ không kém lần thi với Võ Rè trước đây: Cả hai võ sinh, Chiểu Ra Đê và tôi đều được đặc cách từ đai nâu cấp hai lên thẳng đai đen!  Thế là tôi là một trong những người bắt đầu học với đai trắng cấp 8 đã may mắn lên được đai đen Thái Cực Đạo sau sáu lần thi

Bây giờ ôn lại những kỷ niệm rất “đau” trong hai lần thi được đặc cách đó, mà tôi không bao giờ quên hai người bạn rất đặc biệt của khoá 25 chúng ta: Võ Rè và Chiểu Ra Đê.

THẦY CHẠY  (Lê Tùng)