Anh trai yêu kính!
Em thẩn thờ trong cái lạnh nhè nhẹ của buổi sáng Cali, tìm một góc vườn, tìm một chút ấm bên ly cafe đen, em nhớ anh, mà sao anh đã nỡ lìa xa em mấy chục năm trời? Chiến tranh đã cướp mất đi một người anh trai mà em vô vàn kính yêu. Sáng nay, em hồi tưởng những hình ảnh cũ mà nhớ anh da diết, em nhớ hội quán Võ Bị của một lần Mợ cho em lên thăm anh, cái ngày ấy xa lắm rồi, Đà Lạt của sương mù. Cái lạnh của thành phố mộng mơ đã làm em phải nép sát trong vòng tay anh. Đồi cù xanh mướt một màu xanh êm ả, sương sớm cuộn tròn lãng đãng phủ kín hồ Xuân Hương. Bất giác, em khẻ nói vào tai anh:
- Anh à, sao em yêu Đà Lạt quá. Em mơ có một căn nhà nhỏ trên đồi thông…
Anh cười nhẹ:
- Em có quyền mơ mà, rồi em sẽ có. Nhưng trước hết em gái ơi nghe anh nói đây, Em đã mười bảy rồi phải không, anh Đắc trong gia đình mình cũng đã vì nước hy sinh, nên không thể gần gũi chăm sóc em được. Anh thì sau khi ra trường phải đi chiến đấu làm nhiệm vụ người trai. Anh rất mừng là em đã trưởng thành và xinh đẹp, anh mong là em chú ý gìn giữ nét xinh đẹp ấy được trường tồn với thời gian, nhất là nét đẹp của tâm hồn. Em phải quên con bé bướng bỉnh trong em, để cố gắng trở thành một cô gái hoàn hảo, hiền thục, nhã nhặn, dịu dàng dùm anh. Lúc vui em chỉ nên cười vừa thôi, ăn uống cũng thế, đừng chống hai khuỷu tay lên bàn, đừng vừa ăn vừa nói… Phải ăn mặc kín đáo, trang điểm nhẹ nhàng, như vậy mới tôn cao vẻ đẹp đài các nhu mì của một người con gái. Nếu em có bạn trai thì đừng đến nhà bạn trai khi mình chưa là gì của họ, không có gì chắc chắn họ sẽ thật lòng thương em!!…
Những lời dạy bảo lo lắng cho cô em gái nhỏ , mãi mãi em sẽ không bao giờ quên được. Em vẫn còn nhớ, từ nhỏ em sống trong nội trú, lúc nào cũng chôn kín mình trong cái vỏ ốc mặc cảm, ngày Ba mất anh đã thật sự trưởng thành, giúp mẹ lo lắng cho đàn em dại, cũng chính anh đã nâng niu lo cho em từng ngày cố gắng lôi em ra khỏi những nỗi buồn thơ dại, anh là người đầu tiên dạy em lái xe motocycle, em sợ không dám thử, anh nhỏ nhẹ ôm em: “Em à, trên đời này không có gì là không làm được, chỉ là em có muốn làm hay không mà thôi”…
Những lời nói ấy, em vẫn ôm ấp từng ngày, những tưởng sẽ mãi được sống trong sự lo lắng thương yêu của anh trong suốt cuộc đời em. Nhưng anh ơi, không còn gì đau đớn hơn, vì trên đời này vẫn có một điều em không làm được, là có thể giữ được người anh kính yêu mãi trong vòng tay mình. Chỉ 3 tháng, chỉ 3 tháng xa anh thôi thì em đã mất anh vĩnh viễn. Em đau tưởng chừng không muốn sống, tưởng chừng hôm nay là cuối cùng của cuộc đời. Em ôm mẹ, hai mẹ con khóc vùi, mẹ khổ chừng nào, em buồn chừng ấy. Khi thương yêu bỗng chốc bỏ em không một lời từ giã, bỏ em yên lặng từng ngày, rồi từng ngày tiếp nối, trong tận cùng tuyệt vọng…
Em giở trang thư cũ của anh gửi cho mẹ ngày ấy, đọc lại thư anh trong nhạt nhoà nước mắt:
“KBC 4027 ngày …
Mẹ kính yêu của con
Sáng nay trận mưa cuối mùa lất phất bụi, thu lượm những cụm mây cuối của vòm trời ẩm đục, thẳng tay ném xuống vùng núi đồi Đà Lạt, những hạt mưa bụi li ti bám vào bộ Blouson, làm con nhớ thật nhiều đến Mẹ và các em.
Con nhớ những ngày hè chúng con sống bên Ba Mẹ ở vùng núi cao nguyên Quận Thuần Mẫn. Ngày đó con còn nhỏ, thật nhỏ Mẹ nhỉ. Mẹ lúc nào cũng cưng chiều thằng con trai lớn của Mẹ. Mẹ mua cho con chiếc áo dạ thật dầy của nhà binh, mẹ sợ con lạnh, Mẹ sợ con không chịu nổi khí hậu vùng núi cao nguyên, Mẹ không bao giờ nghĩ đến Mẹ.
Con trai Mẹ nay đã trưởng thành, sửa soạn bước chân vào cuộc sống, theo chân người cha làm kiếp người hùng, dù cuộc sống bấp bênh không có ngày mai, nhưng con của Mẹ rất hãnh diện.
Mẹ yêu ơi, con làm sao quên được đôi mắt đượm buồn của Mẹ ngày tiễn con đi, Mẹ giấu đau khổ gượng cười cho con vui. Suốt cuộc đời Mẹ chỉ biết lo cho chồng con, Mẹ không muốn con đi lính, vì sợ con chịu khổ không được, sợ rủi ro đến cho con, Mẹ sợ ….
Con thật sự thèm có Mẹ bây giờ bên con, cho con được ôm Mẹ, được hát khẽ bên tai Mẹ như những ngày con về phép: “Mẹ ơi , Mẹ có biết rằng con thương Mẹ không …”
Mẹ ơi, đêm rồi con có một giấc mơ đẹp quá, giấc mơ có Ba, có Mẹ, có anh em quây quần nhau trong ngày tết. Ba nô giỡn với các em nhỏ, Mẹ nấu cháo gà. Tiếng pháo nổ pha lẫn tiếng cười ròn rã của các em Hương, Hổ, Long, Sơn, Thúy, Ngọc, Phượng … Tiếng còi báo động vang lên trong đêm vắng làm con tỉnh giấc, tiếng chân người chạy, tiếng súng đạn vang lên lách cách. Thèm tiếc giấc mộng, con muốn đắp chăn ngủ tiếp, nhưng bổn phận bắt con phải rời khỏi giường, xỏ vội chân vào đôi baut de saut, chụp nón sắt lên đầu, vớ khẩu súng chạy ra vị trí .
Trời thật lạnh, sương mù phủ kín cả vùng núi đồi Đà Lạt, đứng ở giao thông hào, con lần lượt ôn lại giấc mơ mà tiếc nuối. Phải chi đừng có chiến tranh, Ba không phải hy sinh bỏ lại Mẹ và chúng con, thì gia đình mình đoàn tụ, gần nhau sung sướng biết là bao nhiêu phải không Mẹ .
Con thương Mẹ những ngày khăn tang trắng trên mái tóc rối bời, khóc chồng vị quốc vong thân, vòng tay ôm đàn con dại. Con chưa học xong trung học thì làm sao giúp Mẹ? Con cũng chưa hiểu nổi nỗi khổ đau của một người vợ mất chồng. Mẹ của con thật can đảm, chôn dấu niềm đau nỗi nhớ, từng ngày xông xáo trong thương trường, xe không dám đi , ăn không dám ăn, đi sớm về khuya, chắt chiu nuôi đàn con dại.
Hương và các em nhỏ yêu mến của anh.
Anh nhớ các em thật nhiều, các em phải chịu khó học để Mẹ vui lòng, đừng bắt chước người ta, phải sống an phận. Vật giá lúc này đắc đỏ kiếm miếng ăn không phải dễ. Các em phải biết thương Mẹ. Mẹ đã hy sinh cho anh em mình rất nhiều. Mẹ của anh em mình là một người Mẹ tuyệt vời.
Mẹ yêu của con.
Mẹ cho con gửi đến Mẹ tất cả tình yêu thương của con. Con xin cầu nguyện cho Mẹ mãi an lành mạnh khỏe. Con hứa sau khi ra trường, con sẽ thay Mẹ lo cho các em. Con yêu Mẹ mãi mãi.
Con trai của Mẹ
Trần Việt Dzoanh”.
Anh ra đi ngày 31 tháng 3 năm 1973, những lá thư anh viết cho Mẹ, cho các em trong 4 năm quân trường từng ngày sống mãi trong cuộc đời của Mẹ và của chúng em.
Anh trai kính yêu,
Rồi em cũng phải cố đứng lên giúp mẹ lo cho lũ em dại thay anh, cũng dạy lại cho các em mình những bài học của anh ngày nào. Bốn mươi mấy năm qua rồi, tại xứ người, em đã có một gia đình hạnh phúc, một người chồng thương yêu lo lắng cho em từng ngày, những đứa con thông minh dễ thương, chia sẻ buồn vui với em, em cũng đã có một căn nhà trên lưng chừng đồi giữa rừng thông như em từng mơ ước. Em đã sống êm ả bên mẹ, bên chồng, bên các em , bên các con của em, chỉ thiếu anh và anh Đắc, thiếu tiếng cười, tiếng nói, thiếu bữa cơm ấm cúng của 10 anh em mình.
Rồi mẹ cũng ra đi theo ba và hai anh, ôm thân xác mẹ lạnh lẽo tim em tan nát. Ngày cuối tiễn mẹ, em lặng lẽ đặt tro cốt bà ngoại và ba bên phải của mẹ, hình ảnh hai anh bên trái của mẹ. và hôn mẹ lần cuối.
Anh à, cuối cùng thì em cũng đã làm tròn bổn phận anh giao phó với tất cả cố gắng của một đứa em yếu đuối. Chờ em nhé, một ngày nào đó, em sẽ gặp lại anh kính yêu của em, anh em mình lại sẽ trùng phùng.
Thousand oaks March 31 , 2018
MIMI HƯƠNG