Huỳnh Ngọc Vang sinh ngày 1 tháng 11 năm 1949 theo học khoá 25/TVBQGVN, năm thứ nhất đại đội B, năm thứ hai F và hai năm sau thuộc đại đội D.
Tốt nghiệp khoá 25/TVBQGVN vào tháng 12 năm 1972 và chọn Sư Đoàn 9/BB, bộ tư lệnh đóng ở Vĩnh Long, được bổ nhiệm về Tiểu Đoàn 3/16 tại Long Hồ ngày 17 tháng 1 năm 1973, dưới quyền Tiểu Đoàn Trưởng D V Chương khóa 12 Đà Lạt, và làm trung đội trưởng trung đội 1 đại đội 3 của đại uý B V Hưng khoá 23 Đà lạt.
Ngày 11 tháng 2 năm 1973 trong một cuộc hành quân tại Kiến Phong tôi đã cùng 5 chiến sỉ bị thương, được đưa về bịnh viện Cao Lãnh thuộc tỉnh Kiến Phong để điều tri, tuần lễ sau được cho xuất viện về Sàigòn dưỡng thương. Sau khi trở lại dơn vị, tôi được đề cử làm trưởng ban 3 hành quân, sau đó trở thành đại đội trưởng đại đội 3/16 vào ngày 1 tháng 7 năm 1973.
Cuối năm 1973 sau khi được thăng cấp Trung úy, tôi được chỉ định giử chức vụ Đại Đội Trưởng ĐĐ Chỉ Huy và Công Vụ của Trung Đoàn 16/BB cho đến ngày mất nước 30 tháng 4 năm 1975.
Khi về nắm đại đội công vụ Trung Đoàn hậu cứ đóng ở Long Hồ, Vĩnh Long tôi đã cho tu bổ thêm hệ thống phòng thủ, nghiêm cấm xe đò hay xe lam ngừng trước cổng Trung Đoàn để phòng bất trắc.
Cũng trong thời gian đó, đơn vị có chương trình tự túc tự cường, phong trào vườn rau đơn vị được phát động rầm rộ và Trung Đoàn tôi đứng đầu với những luống cà, ớt, cải xanh tươi thẳng hàng, cũng nhờ thượng sỉ Nghé với gần hai chục lao công (LCĐB) ngày đêm chăm sóc. Do đó hàng tuần, tiền cứ Trung Đoàn đều có rau tươi, cà, ớt từ hậu cứ gởi ra.
Ngoài ra, trước cổng Trung Đoàn có vải mẫu đất thuộc tài sản của Trung Đoàn đang bỏ trống, tôi xin phép Trung Đoàn Trưởng được sử dụng. Với lực lượng LCĐB có kinh nghiệm thực hiện việc canh tác, nên lần đầu Trung Đoàn tôi đã sản xuất hơn 400 giạ lúa, được nhiều đơn vị thuộc Trung Đoàn khen ngợi. Thật là một việc mà tôi không thể tưởng tượng là đã làm được trong thời kỳ chiến tranh ác liệt.
Nhân phép thường niên ra trường cuối năm 1972, tôi kết hôn với người yêu mà chúng tôi quen nhau vào năm thứ hai tại Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam, nhưng mãi miệt mài chiến trận nên đơn xin phép kết hôn hết hiệu lực khi về đến Sài Gòn để điều tra, mãi đến ngày 22 tháng 4 năm 1975 mới được bộ Tổng Tham Mưu chấp thuận và được hưởng tuần lễ phép kết hôn đến ngày 30 tháng 4 mới trở về đơn vị.
Các huy chương đã được ân thưởng:
Chiến thương bội tinh
Quân phong bội tinh
Quân vụ bội tinh
Anh dũng bội tinh cấp Trung đoàn
Anh dũng bội tinh cấp Quân đoàn
Chiến dịch bội tinh.
Tuần lễ phép cũng chính là tuần lễ đổi đời của tôi, ngày 29 tháng 4 năm 1975 tôi đưa gia đình đến căn cứ Hải quân Nhà Bè do chú của nhà tôi là Hải quân Trung tá Nguyễn Kim Khánh làm chỉ huy trưởng và bạn cùng khóa Võ Văn Xuyên đang làm dưới quyền, đêm tối chúng tôi được tàu hải quân nhà Bè mà bạn Võ Văn Xuyên cho lính chở chúng tôi ra tàu Dương vận hạm HQ 800 MỸ THO để đi tản theo hạm đội qua Subic Bay ở Philipine, rồi sau đó tàu Greenport của Mỹ chở sang Guam để làm thủ tục, và đến trại Indiantown Gap để định cư tại York, Pennsylvania từ tháng 7 năm 1975 do nhà thờ công giáo bảo trợ.
Tại Hoa Kỳ:
Ngay sau khi được cha chính sứ John Campion bảo trợ, ngày hôm sau bắt đầu với công việc gác dan đêm tại trường học công giáo dành cho trẽ mồ côi, sau một thời gian làm việc chăm chỉ tôi được đổi sang lau trường học ban ngày. Vài tháng sau tìm được việc khuân vác tại hãng làm mền và làm việc cho đến năm 1977.
Đầu năm 1977 gia đình tôi dọn về Danbury, Connecticut và tôi được đại học Michigan ở Ann Abor miễn 2 năm đầu với học bổng toàn phần và nhà nội trú cho gia đình, nhưng vì quá xa họ hàng nên tôi chọn theo học tại Universitty of Bridgeport vào tháng 9 năm 1977. Tôi tốt nghiệp kỹ sư điện vào tháng 12 năm 1978 và được hãng IBM nhận vào làm logical designer cho máy điện toán mainframe 370, 390...
Sau đó, IBM cho giờ đi học thêm để lấy Thạc sĩ điện năm 1982 tại Polytechnic Institute of New York và tiếp tục chương trình Tiến sĩ điện nhưng chưa hoàn tất dự án thì đã nghỉ việc vì IBM không còn chế tạo ra mainframe nữa.
Năm 1995 tôi trở lại học Dược tại Masachusetts College of Pharmacy và ra Dược sĩ năm 1998, chương trình 5 năm nhưng tôi đã hoàn tất sau 3 năm và làm việc tại CVS pharmacy.
Trong thời gian học
dược, nhà tôi vẫn còn làm kỹ sư tại IBM lo cho tôi và ba cháu tất cả cũng đang
học đại học.
Có lẽ đây là thời gian thử thách nhất cho gia đình tôi, mỗi người một nơi, tôi chỉ về nhà vào thứ bẩy và chiều chúa nhật phải trở lại trường cách nhà vào khoảng 200 miles. Trong hai ngày cuối tuần tôi phải làm intern để có đủ giờ khi ra trường thi bằng hành nghề. Còn công việc của nhà tôi thì cũng bấp bênh vì IBM đang sa thải người hàng năm, cũng may nhà tôi vẫn còn việc mãi đến sau này khi tôi đã được CVS nhận làm dược sĩ.
Cám ơn nhà tôi đã tảo tần cho tất cả gia đình qua khỏi cơn bỉ cực của cuộc đời.
Tôi nhớ ngày đầu đi orientation, bà counselor tưởng tôi mang con đi học, sau mới biết, chính tôi ở tuổi trên 40 mà còn trở lại là học sinh năm thứ nhất, nhìn vẻ mặt bà tỏ ra ái ngại.
Thật là đời lên voi xuống chó, từ một đại đội trưởng có một văn phòng với bốn quân nhân thư ký tại hậu cứ của Trung Đoàn 16/BB, rồi ngày quốc hận 30 tháng 4 năm 1975 ập xuống dân miền Nam mà tôi đã trở thành người gác dan đêm tại trường dành cho những trẻ bụi đời ở Mỹ, và sau hơn 15 năm làm kỹ sư tại IBM mà còn phải trở lại học năm thứ nhất như những học sinh vừa rời trung học.
Đời là giấc mộng vô thường
Lên voi xuống chó có lường được đâu.
Nhưng Trường Võ Bị đã dạy cho tôi sự chịu đựng và tính kiên nhẫn, tôi luôn nhớ đến một trong những điều tâm niệm của Trường Võ Bị là “Không có gì là không làm được với người sinh viên sĩ quan”, điều này khiến tôi phải luôn cố gắng để xứng danh là một cựu svsq của trường Mẹ. Và tôi vẫn luôn nằm lòng câu nói của Lão Tử "Hành trình vạn dặm bắt đầu bằng một bước chân". Khi tôi cắp sách trở lại trường ở tuổi bốn mươi vừa không làm ra tiền mà còn phải đóng học phí, nhà trọ… và một chương trình dài đến 5 năm, lúc đó tôi không biết tôi có đủ khả năng và bền tâm để hoàn thành như dự định hay không.
Nhưng chí đã quyết, từng giờ, từng ngày tôi cấp sách đến trường với tất cả cố gắng và chăm chỉ. Nhìn lại quãng đời đã đi qua, từ lúc còn là một thiếu niên, tất cả, gian nan, cực khổ, vinh nhục tôi đều nếm đủ. Dường như có một phép mầu bảo vệ gia đình tôi trong những lúc tưởng chừng như tuyệt vọng sắp bỏ cuộc.
Tôi đã lấy tối đa chứng chỉ mà nhà trường cho phép và luôn cả mùa hè. Thế nên chương trình học 5 năm tôi đã rút ngắn còn 3 năm. Nhà trường có hỏi tôi muốn học thêm một năm nữa để ra pharmacy doctor không, nhưng vì thấy không có lợi nên tôi quyết đinh đi làm, để đỡ gánh nặng cho gia đình.
Trong thời gian học vui buồn lẫn lộn, đời đã cho tôi lemon thì thêm vị ngọt làm lemonade, đơn giản có thế thôi.
Có lần tôi ghi danh học vừa general chemistry và organic chemistry cùng một semester lại cùng một bà giáo sư, nhưng vì biết khả năng của tôi trong mùa trước nên bà chấp thuận.
Tôi lúc nào cũng đến lớp sớm và ngồi hàng đầu đối diện với giáo sư. Vì quá nhiều cua học, tôi thường xuyên phải thức khuya, nên có lần tôi ngủ quên đến trễ khi phải đi thi midterm, ông giáo sư thấy lạ nên hỏi con gái tôi cũng học cùng cua:
“Where is your daddy”, con gái tôi bảo “Since he is 18 years old I ‘m not keep track of him”.
Cả lớp đều cười, và ông giáo sư rất khó tánh bảo “I like your answer”.
Có những cua khó, tôi thường tutoring cho con gái và các bạn Mỹ của con tôi. Có lần vào mùa đông sau khi dạy cho các cháu xong trở ra, cả bầu trời đều có tuyết dầy đặc bao phủ tất cả xe một mầu trắng xóa và chúng tôi không còn nhận định chổ đậu xe đâu nữa, vừa tối vừa mất thời gian tìm kiếm thật là những kỷ niệm khó quên.
Mỗi lần học chung cua với con tôi, tôi đều nhìn về phía sau để tìm coi cháu có cúp cua không, nhiều lần cháu “Hi Dad” để tôi biết là cháu không trốn học. Các bạn con tôi hỏi “His name is Dad or is he your real dad?”
Về các con:
Ngày qua Mỹ, chúng tôi có một gái, một trai và nhà tôi đang có mang, đến tháng 10 năm 1975 thì thêm một cháu trai, sau đó vì lo cuộc sống mới nơi xứ lạ nên không có ý định sanh thêm.
Cháu gái lớn thì cũng học dược như tôi, con trai giữa thì học cử nhân, còn thằng út thì đang làm chief of emergency medicine tại Baptist hospital ở Miami.
Con rể là bạn cùng trường y với con trai út và đã tốt nghiệp thủ khoa, hiện là manager của Radiology Regional Center tại Naples Florida, và cũng vì thế mà chúng tôi mới dọn xuống Naples Florida để gần các cháu.
Hiện tôi có 4 cháu nội và hai cháu ngoại
Huỳnh ngọc Vang K25