Có hai người bạn đang bước đi trên
sa mạc trong một chuyến đi dài ngày. Hai người nói chuyện với nhau, rồi xảy ra
cuộc tranh cãi gay gắt về một vấn đề gì đó. Không giữ được bình tĩnh, một người
kia đã tát vào mặt người bạn mình. Cảm thấy rất đau nhưng người bạn không nói
gì.
Anh ta chỉ lặng lẽ viết lên trên
cát một dòng chữ rất to: "HÔM NAY, NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT CỦA TÔI ĐÃ TÁT VÀO MẶT TÔI".
Họ tiếp tục bước đi cho tới khi
nhìn thấy một ốc đảo, nơi họ quyết định sẽ dừng chân và nghỉ mát. Người bạn vừa
bị tát do sơ ý đã trượt chân rơi xuống một vũng lầy và dần dần lún sâu xuống.
Nhưng người kia đã kịp thời cứu được anh.
Ngay sau khi được cứu, anh đã khắc
ngay lên một tảng đá gần đó dòng chữ: "HÔM NAY, NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT CỦA TÔI ĐÃ CỨU SỐNG TÔI".
Người bạn kia thấy vậy liền hỏi:
"Tại sao khi tôi tát cậu, cậu lại viết chữ lên trên cát còn bây giờ cậu
lại khắc chữ lên một tảng đá?".
Và câu trả lời anh ta nhận được
là: Khi ai đó làm chúng ta đau đớn thì chúng ta nên viết điều đó lên trên
cát, nơi những cơn gió hay những đợt sóng biển của sự thứ tha sẽ xóa tan đi
những nỗi trách hờn. Còn khi chúng ta nhận được điều tốt đẹp từ người khác,
chúng ta phải ghi khắc điều ấy lên đá, nơi không cơn gió nào có thể cuốn bay
đi.