Anh Thương,
Thật vô tình thấy được tấm hình Anh và Anh Tuấn học nhẩy dù ở Trại Hoàng Hoa
Thám, tim em nhói đau, buồn thật buồn, tưởng như ngày hôm qua. Ngày đó, em có
cô bạn nhà trong trại gia binh HHT, nghe nói anh Doanh đang học dù, cô rủ cả
bọn 4 đứa em, Nguyệt, Diệp, Thoa tây trốn học, Nguyệt đưa chúng em vào coi
chuồng cu. Nhờ nhà mình có ông anh họ làm huấn luyện viên trong đó, chúng em
gặp anh dễ dàng ... Thấy bọn em anh cười nhưng nhăn mặt:
- Các cô lại trốn học phải không ...
Rồi anh cười sảng khoái cho dù mệt mỏi ...
- Ngày nào các cô cũng vào đây, nhiều chàng sẽ quên cả sợ chuồng cu, nhất
định nhắm mắt phóng ra biểu diễn nhảy thật đẹp, Võ Bị mà ...
Anh đó lúc nào cũng ca tụng Võ Bị, mình đi ăn anh nhé, anh vẫn nói lính nghèo
lắm ... em bao nghe ...
Sau bữa ăn trưa anh vẫn dặn dò:
- Anh phải vào rồi, đừng trốn học nữa cô bé, Mợ biết mợ buồn lắm đấy, chịu
khó học cho Mợ vui, đừng như anh với anh Chính ...
Em vẫn còn nghe tiếng cười của anh đâu đây trong khu vườn nhà mình, vi vu
trong gió, hòa lẫn tiếng thông reo …. cho dù đã qua nửa thế kỷ rồi ... Ngày
bây giờ em đã trả nợ xong cuộc sống không còn lo nghĩ, nhưng KỶ NIỆM hình như
đã tới lúc em phải trả, kỷ niệm tưởng đã quên bỗng một ngày đã trở thành một
mùi hương lúc nào cũng quấn quít đi rồi đến, kỷ niệm em không trốn nổi ... nợ
này bao giờ mới ra đi ….
Copy trên FB của: MiMi Minh Hương
(Em gái của Trần Việt Doanh)