“Dù tiễn đưa ngàn dặm rồi cũng phải
chia tay”.
Không ai có thể nói trước
được chuyện gì sẽ xảy ra ở ngày mai, mặc dù ngày mai mặt trời vẫn lên, nắng vẫn lấp lánh trên
cành lá và dòng sông vẫn lặng lẽ hiền hòa chảy quanh đồng cỏ như mọi ngày…
Thiền sư Ajahn Chah
khuyên chúng ta rằng: “Rồi sẽ có một ngày bạn phải vào bệnh viện, bạn hãy tâm niệm
rằng: lành bệnh thì tốt nếu không lành bệnh thì cũng tốt thôi, trường hợp xấu hơn, thầy thuốc
nói bạn chỉ còn sống
một thời gian ngắn nữa, bạn hãy bình tĩnh nhìn những người đang ở chung quanh bạn và nghĩ rằng:
Dù mau hay chậm rồi họ cũng sẽ như mình.
Được như vậy bạn sẽ thấy
vơi bớt những lo âu đang nặng trĩu trong lòng”. Trong cuộc sống, chúng ta thường gặp những rủi ro và bất công nhưng
cái chết luôn bình đẳng với
mọi người, phải chăng đó là niềm an ủi trước khi rời bỏ người thân và cuộc đời… với những nỗi
buồn trĩu nặng trên
đôi vai?
Tác giả Du Vũ Minh nói về
cuộc chia tay với người bạn thân thiết của ông rằng: “Sau cơn mưa hôm ấy, người bạn của tôi ngỏ
lời từ giã, tôi đòi
đưa bạn mình ra đến trạm chờ xe, bạn tôi nói, dù có đưa nhau ngàn dặm cuối cùng cũng phải chia
tay, thế nào chăng nữa thì bạn chỉ có thể cùng tôi đi chung một đoạn đường. Vậy bạn đưa tôi ra
khỏi cửa nhà cũng đủ
rồi”.
Trước năm 1975, hồi tôi
còn ở căn phòng nhỏ bề bộn trong thành Ô Ma, Saigon. Bạn tôi là Phạm Chu Sa thường đến chơi, và
có lần nói với tôi rằng
anh có một người bạn có một sở thích rất lạ lùng, cứ bốn giờ sáng là anh ấy thức dậy ra ngoài bến
xe; anh chỉ ngồi đó với ly cà-phê bên quán cóc nhìn thiên hạ cho đến sáng trắng mới trở về.
Anh ấy thích nhìn
cảnh chia ly chăng? Hay anh bị ám ảnh một nỗi buồn nào đó từ trong sâu thẳm của tâm hồn?
Trước đây, Tế Hanh, một
nhà thơ nổi danh từ thời tiền chiến cũng đã từng chìm đắm trong nỗi buồn như vậy:
Những ngày nghỉ học
tôi hay tới
Đón chuyến tàu đi đến những
ga
Tôi đứng bơ vơ xem tiễn
biệt
Lòng buồn đau xót nỗi
chia xa.
Nỗi buồn cứ vướng theo từng bước chân của người ở lại :
Kẻ về không nói bước
vương vương
Thương nhớ lan xa mấy dặm
trường…
Âu cũng là sở thích của
mỗi người, nhưng đó là những cuộc chia tay nhẹ nhàng để rồi có ngày còn gặp lại.. Nhưng có những cuộc
chia tay để rồi cách
biệt không còn bao giờ gặp nữa. Lúc thấm đẫm nỗi buồn mất mát khi đã xa cách ngàn trùng người ta
mới cảm nhận sự quý hóa của từng ngày được sống gần nhau:
Cảm ơn đời mỗi sớm mai
thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để
yêu thương.
(Kahil Gibran, Nguyễn
Nhật Ánh dịch)
Vũ trụ, vạn vật cũng phải
theo qui luật của “hợp tan, sinh diệt” không thể khác và cũng không thể thay đổi.
Trăng tròn để rồi khuyết
Hoa nở để rồi tàn
Bèo hợp để rồi tan
Người gần để rồi ly biệt.
Đó gần như lẽ tự
nhiên trong đời sống của mọi sinh vật hữu tình. Hơn thua, thành bại, được mất vốn rất
mong manh. Có đó rồi không đó. Không có gì chắc chắn, trường cửu.
Trần gian thì mênh mông,
thời gian thì không cùng nhưng vẫn có những ràng buộc trong một khuôn khổ vô cùng tinh tế và ảo
diệu, đó là luật nhân
quả. Nếu chúng ta ý thức được điều nầy thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn và đem lại những điều tốt đẹp
cho tha nhân.
Rồi một ngày, bất chợt ta
nhận ra rằng mắt ta bắt đầu đã mờ, răng ta bắt đầu đã long, tóc trên đầu ta bắt đầu chớm bạc,
hai bên khóe mắt ta bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn… ta bắt đầu bước vào tuổi già. Cuộc
đời bắt đầu chuyển qua một
giai đoạn khác. Chúng ta không thể tránh khỏi cái chết, không thể tránh khỏi việc sanh ly tử
biệt, cái chết làmột điều chắc chắn.
“… Nơi ta có thể sống để
tránh khỏi cái chết quả là không có, nơi đó chẳng có trong không gian, dưới đại dương. Nơi đó
cũng chẳng có trong lòng một quả núi”.
(Lời Phật dạy trong kinh
Pháp cú)
Tất cả mọi sinh vật có sự sống, kể cả cây cỏ trong thế gian này, không một sinh linh nào có thể sống
mãi mà không chết. Hành trang duy nhất ta mang theo khi lìa bỏ cõi trần là nghiệp. Cái mà
ta đã gieo cấy, tạo ra trong suốt quãng đời đã sống. Tùy theo nghiệp lành hay dữ, ta sẽ
được dẫn dắt sang một đời
sống khác tốt đẹp hơn hay khắc nghiệt hơn. “Chư Phật không tẩy sạch những hành vi độc ác, xấu
xa cũng không xóa hết
những khổ đau do chúng ta tạo nên, cũng không hoán chuyển được khổ đau của ta sang kẻ khác”.
Không có nơi nào thực sự
an lạc cho con người nếu nơi đó không có sự
chân thực, thiện lành và
từ bi hỷ xả. Trong
đời sống của một kiếp người, niềm vui, hạnh phúc, viên mãn thường rất ít ỏi, hiếm hoi
nhưng nỗi thống khổ, đau buồn, bất hạnh thì lúc nào cũng có, nơi nào cũng có, ở đâu cũng có. “…
Kiếp sống nầy sẽ
bị xóa đi rất nhanh, giống
như ta dùng một cành cây để viết chữ trên mặt nước vậy”.
Tác giả Jean D’Ormesson,
viết một đoạn ngắn về “Chuyến tàu cuộc đời” (Le train de la vie); ông nói: Cuộc hành trình đầy
niềm vui lẫn nỗi buồn,
hội ngộ rồi chia ly. Ta chẳng biết rồi ta sẽ xuống ở ga nào? Thôi thì hãy sống vui, yêu
thương và tha thứ, điều quan trọng là chúng ta phải để lại những kỷ niệm đẹp cho những người còn
tiếp tục chuyến đi.
Và cuối cùng xin cảm ơn bạn
là người hành khách đã cùng với tôi chung một chuyến tàu. Trong cuộc hành trình trên “chuyến tầu
cuộc đời” dù phải
xuống bất cứ ga nào, tôi cầu mong khi rời bỏ trần gian này chúng ta sẽ bước lên một chuyến tầu
khác êm ái hơn, thân thiện hơn, sẽ đưa chúng ta về một nơi chốn bình yên đầy cỏ hoa và nắng
ấm.