Nhớ xưa nơi Trường Mẹ,
Chiều tự học, ăn mì.
Rồi xuống núi uýnh giặc,
Ngày nào cũng ăn mì.
Hơn nửa đời ở Mỹ,
Vẫn chẳng thiếu gói mì.
Sáng, trưa, chiều, hay tối,
Vẫn thích ăn bát mì.
Bởi một thang Minh Mạng
Cũng không bằng gói mì.
Nhiều khi ta tự hỏi:
Nhớ bạn hay nhớ mì?
Hay là nhớ Trường Mẹ?
Nhớ cái thuở hàn vi?
Nhớ chiều vừa tự học,
Vừa nấu một ca mì.
Thời gian dù thay đổi
Nhưng mì vẫn là mì.
Tóc ta đen rồi bạc
Mì chẳng đổi khác chi.
Cuộc đời qua nhanh quá,
Chìm, nổi, hợp, phân ly.
Khi nhớ bạn đã khuất,
Ta cúng nó gói mì.
Vừa ăn ta vừa khấn:
"Bạn ơi về ăn mì."
Bùi Phạm Thành
(Ngày 25 tháng 5 năn 2025)