Đường về Đồi Bắc, không xa lắm
Sao mãi nhiều năm chẳng thấy người
Thôi đã thế, xin một lời tạ lỗi
Vì người xưa, giờ đã rất xa xôi.
Khà một tiếng, nửa cuộc đời bay mất
Tóc bạc dần, trên mảnh đất xa quê
Ngoảnh mặt lại, bạn bè rơi rớt rụng
Đường trần gian, như vạn dặm sơn khê
Nửa thế kỷ, nhớ hoài mùa đông ấy
Nghe non sông, chân bước vội lên đường
Hồn tuổi trẻ, man man tình chiến hữu
Bao năm rồi, vẫn nhớ một quê huơng.
Thôi đã thế, nhớ trường như nhớ mẹ
Mẹ xương tàn, trường cũng đã hoang sơ
Người xưa đã, thân hao gầy xứ lạ
Lửa đấu tranh, hiu hắt tự bao giờ.
Mùa đông đến, sương sương mờ xứ lạnh
Đà Lạt ơi, còn nhớ khóa "Hai Năm"(k.25)
Họ đã đến, như những người khách lạ
Và ra đi, trong một sáng âm thầm.
Nửa thế kỷ, một chặng đời nhìn lại
Thoáng ngậm ngùi, nhớ mãi một đời trai.
Lê Văn Điền(D.25)