Sáng nay trận mưa cuối mùa thu lất phất bụi dưới bàn tay mênh mông của thời tiết đổi mùa, trời âm u như đang thu lượm những cụm mây cuối của vòm trời ẩm đục và thẳng tay ném xuống vùng núi đồi Đà Lạt.
Những hạt mưa bụi li ti lẫn trong gió, mơn man trên da mặt, bám vào bộ Blouson làm con nhớ Mẹ thật nhiều! Nhớ ngày tháng hè chúng con sống bên Ba Mẹ ở vùng núi cao nguyên Quận Thuần Mẫn, ngày đó con còn nhỏ thật nhỏ Mẹ nhỉ?
Mẹ lúc nào cũng cưng chiều đứa con trai lớn của Mẹ, mua cho con chiếc áo thật dày của nhà binh, sợ con lạnh, sợ con không chịu nổi khí hậu vùng núi cao nguyên, Mẹ không bao giờ nghĩ đến mình vì lúc nào đám con nhỏ của Mẹ cũng là nhất.
Cơn mưa bụi ở miền cao nguyên hôm nay làm con cảm thấy trống vắng, thiếu tình thương yêu đùm bọc, thiếu đôi bàn tay dấu yêu của Mẹ hiền.
Nhiều khi con muốn được nhỏ mãi, được ở gần Mẹ, được khoe Mẹ mỗi lần con thi đỗ, được vòi tiền Mẹ đi chơi...
Ôi! Cả một thế giới tuổi ngọc, vậy mà bây giờ con trai Mẹ đã trưởng thành, sửa soạn bước chân vào cuộc sống theo chân Ba làm kiếp người hùng, dù cuộc sống bấp bênh không có ngày mai, nhưng con trai của Mẹ rất hãnh diện.
💗
Mẹ yêu ơi!
Con làm sao quên được đôi mắt đượm buồn của Mẹ ngày tiễn con đi?
Mẹ đã giấu đau khổ, gượng cười cho con vui!
Suốt cuộc đời Mẹ chỉ biết lo cho chồng con, sợ con chịu khổ đời lính, sợ rủi ro đến cho con, sợ đủ thứ trên đời.
Con thật sự thèm có Mẹ bên con bây giờ, cho con được ôm Mẹ, dìu Mẹ từng bước theo điệu valse, được hát khẽ bên tai Mẹ như những ngày con về phép.
Mẹ ơi!
Hôm nay con nhớ Mẹ thật nhiều!
“Mẹ có biết rằng… biết rằng… con thương Mẹ lắm không?”
Con muốn có Mẹ để quỳ xuống tạ tội cùng Mẹ, đứa con trai bất hiếu làm Mẹ buồn, nhưng sao ngày đó con còn thơ dại quá, chỉ nhìn đời bằng cặp mắt của một con nai tơ, chẳng nghe lời Mẹ khuyên bảo?
Đêm rồi con mơ một giấc mơ đẹp quá! Có Ba Mẹ và các em quây quần trong ngày Tết. Ba nô giỡn với các em nhỏ, Mẹ nấu cháo gà, gia đình chờ đợi đón giao thừa, rồi tiếng pháo nổ pha lẫn tiếng cười ròn rã của các em.
Nhưng rồi chính tiếng pháo ấy đã làm con tỉnh giấc, tung mền ngồi dậy theo tiếng còi báo động vang trong đêm vắng với tiếng chân người chạy, súng đạn vang lách cách… Tiếc giấc mộng, con thèm được đắp chăn ngủ tiếp nhưng bổn phận bắt con phải rời khỏi giường, xỏ vội chân vào đôi Baut de saut, chụp lẹ chiếc nón sắt, ôm khẩu súng, chạy nhanh ra khỏi vị trí. Trời thật lạnh! Sương mù phủ kín cả vùng núi Đà Lạt, đứng ở giao thông hào con còn lần lượt ôn lại giấc mơ mà tiếc nuối. Phải chi đừng có tiếng súng, đừng có chiến tranh, Ba không hy sinh ở tuổi mới 43, bỏ lại Mẹ con mình thì gia đình đoàn tụ gần nhau, hạnh phúc biết là bao phải không Mẹ?
Con thương Mẹ những ngày khăn tang trắng trên mái tóc rối bời, khóc chồng “vị quốc vong thân”, vòng tay ôm đàn con dại trong khi con cũng chưa học xong trung học thì làm sao giúp Mẹ và hiểu tường tận nỗi đau của một người vợ mất chồng?
Mẹ của từng ngày vất vả, đi sớm về khuya.
Mẹ của những tối về ôm ấp đàn con trong trong vòng tay yêu thương, giấu nhanh đôi giòng lệ...
Con bây giờ biết thương Mẹ mới hiểu kiếm được đồng tiền khó thế nào!
Tha lỗi cho con nhé Mẹ ơi!
Mẹ yêu của con!
Cho con gửi đến Mẹ tất cả tình yêu thương của con về Mẹ kính yêu.
Con không quên cầu nguyện cho Mẹ mãi mãi an lành.
Hy vọng khi ra trường, con có thể thay mẹ lo cho các em.
Con yêu Mẹ mãi mãi
Con trai của Mẹ.
Anh nhớ các em thật nhiều!
Các em phải chịu khó học để Mẹ vui lòng.
Đừng bắt chước thói xấu của người!
Phải sống an phận!
Nếu các em biết nhiều đứa trẻ sống thiệt thòi, không được đi học, chẳng đủ cơm ăn; ngày ngày phải đi bán báo, đánh giày, lê la vỉa hè xó chợ; các em sẽ thấy anh em mình có diễm phúc và sung sướng nhiều lắm!
Vật giá kỳ này mắc mỏ, kiếm miếng ăn không phải dễ dàng gì nên lúc nào cũng phải biết thương Mẹ nha.
Mẹ của anh em mình là một người Mẹ tuyệt vời: đã hy sinh cho anh em mình rất nhiều mà chẳng được hưởng gì nhiều cho bản thân ngoài điều mong sao cho anh em mình được sung sướng.
Anh mong rằng dù không có anh bên cạnh thì các em cũng phải cố gắng học hành ngoan ngoãn, thương yêu lẫn nhau vì Mẹ chỉ mong có thế!
Ba ngày nào đã từng dạy anh rằng:
-Đời là cuộc tranh đấu không ngừng!
Phải cố gắng học hành thành người giúp ích cho xã hội!