Khoá 25 (1968-1972) Quyết Chiến Tất Thắng

Testing ...

Wednesday, November 26, 2014

MÙA LỄ TẠ ƠN



... Ở nơi đâu trên trái dất này, cũng luôn vẫn còn rất rất nhiều nguời đang cần những tấm lòng nhân ái của chúng ta… Nếu nói về hai chữ “TẠ ƠN” với những nguời mà ta từng chịu ơn, thì có lẽ cái list của chúng ta sẽ dài lắm, bởi vì không một ai tồn tại trên cõi đời này mà không từng mang ơn một hay nhiều nguời khác. Chúng ta được sinh ra làm nguời, đã là một ơn sủng của Thuợng Ðế. Như tôi đây, có đuợc ngày hôm nay, ngồi viết những dòng này, cũng lại là ơn Cha, ơn Mẹ, ơn Thầy…
Cám ơn quê hương tôi -Việt Nam, với hai mùa mưa nắng, với những nguời dân bần cùng chịu khó. Quê hương tôi- nơi đã đón nhận tôi từ lúc sinh ra, để lại trong tim tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm cả một thời thơ ấu. Quê hương tôi, là nỗi nhớ, niềm thương của tôi, ngày lại ngày qua ở xứ lạ quê nguời…
Cám ơn Mẹ, đã sinh ra con và nuôi duỡng con cho đến ngày truởng thành. Cám ơn Mẹ, về những tháng ngày nhọc nhằn đã làm lưng Mẹ còng xuống, vai Mẹ oằn đi, về những nỗi buồn lo mà Mẹ đã từng âm thầm chịu đựng suốt gần nửa thế kỷ qua…
Cám ơn Ba, đã nuôi nấng, dạy dỗ con nên nguời. Cám ơn Ba, về những năm tháng cực nhọc, những chuỗi ngày dài đằng đẵng chạy lo cho con từng miếng cơm manh áo, về những giọt mồ hôi nhễ nhại trên lưng áo Ba, để kiếm từng đồng tiền nuôi con ăn học….
Cám ơn các Thầy Cô, đã dạy dỗ con nên người, đã truyền cho con biết bao kiến thức để con trở thành một nguời hữu dụng cho đất nuớc, xã hội…
Cám ơn các chị, các em tôi, đã xẻ chia với tôi những tháng ngày cơ cực nhất, những buổi đầu đặt chân trên xứ lạ quê nguời, đã chia vui, động viên những lúc tôi thành công, đã nâng đỡ, vực tôi dậy những khi tôi vấp ngã hay thất bại…
Cám ơn tất cả bạn bè tôi, đã tặng cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm – buồn vui- những món quà vô giá mà không sao tôi có thể mua được. Nếu không có các bạn, thì có lẽ cả một thời áo trắng của tôi không có chút gì dể mà lưu luyến cả…
Cám ơn nhỏ bạn thân ngày xưa, đã “nuôi” tôi cả mấy năm trời Ðại học, bằng những lon “gigo” cơm, bữa rau, bữa trứng, bằng những chén chè nho nhỏ, hay những ly trà đá ở căn tin ngày nào.
Cám ơn các bệnh nhân của tôi, đã ban tặng cho tôi những niềm vui trong công việc. Cả những bệnh nhân khó tính nhất, đã giúp tôi hiểu thế nào là cái khổ, cái đau của bệnh tật…
Cám ơn các ông chủ, bà chủ của tôi, đã cho tôi biết giá trị của đồng tiền, để tôi hiểu mình không nên phung phí, vì đồng tiền lương thiện bao giờ cũng phải đánh đổi bằng công lao khó nhọc… Cám ơn những nguời tình, cả những nguời từng bỏ ra đi, đã giúp tôi biết đuợc cảm nhận đuợc thế nào là Tình yêu, là Hạnh phúc, và cả thế nào là đau khổ, chia ly.
Cám ơn những dòng thơ, dòng nhạc, đã giúp tôi tìm vui trong những phút giây thơ thẩn nhất, để quên đi chút sầu muộn âu lo, để thấy cuộc đời này vẫn còn có chút gì đó để nhớ, để thương…
Cám ơn những thăng trầm của cuộc sống, đã cho tôi nếm đủ mọi mùi vị ngọt bùi, cay đắng của cuộc dời, để nhận ra cuộc sống này là vô thường… để từ đó bớt dần “cái tôi”- cái ngã mạn của ngày nào…
Xin cám ơn tất cả… những ai đã đến trong cuộc đời tôi, và cả những ai tôi chưa từng quen biết. Bởi vì: ” Trăm năm trước thì ta chưa gặp, Trăm năm sau biết gặp lại không? Cuộc đời sắc sắc không không Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau…”
Và cứ thế mỗi năm, khi mùa Lễ Tạ Ơn đến, tôi lại đi mua những tấm thiệp, hay một chút quà để tặng Mẹ, tặng Chị, tặng những người thân thương, và những nguời đã từng giúp đỡ tôi.
Cuộc sống này, đôi lúc chúng ta cũng cần nên biểu lộ tình thương yêu của mình, bằng một hành động gì đó cụ thể, dù chỉ là một lời nói “Con thương Mẹ”, hay một tấm thiệp, một cành hồng. Tình thương, là phải đuợc cho đi, và phải đuợc đón nhận, bởi lỡ mai này, những nguời thương của chúng ta không còn nữa, thì ngày Lễ Tạ Ơn sẽ có còn ý nghĩa gì không?
Xin cám ơn cuộc đời…
(Author: Hoàng Thanh- LTH)

Tuesday, November 25, 2014

Monday, November 24, 2014

THANKSGIVING: CÁM ƠN NGƯỜI CHIẾN SĨ CỘNG HÒA

Những người lính Cộng Hòa, một khi đã chấp nhận ra chiến trường thì coi cái chết bản thân nhẹ tựa lông hồng, coi thương tật vĩnh viễn là sự may mắn cho gia đình, trong khi đó lại coi sự tồn vong của đất nước như một trách nhiệm đương nhiên, không cần giải thích. Những người lính ấy cười ngạo nghễ trước Thần Chết, khinh bỉ mũi súng của quân thù, xung phong vào chỗ đạn lửa như vào chốn nghỉ ngơi. Họ chẳng hề nhớ tiếc đến nụ cười hay ánh mắt của người đẹp đằng sau, quên tất cả những lời ước hẹn “anh sẽ trở về với em”, mà chỉ biết đến nhiệm vụ phải hoàn thành, phải đưa dân ra khỏi vòng binh khói, phải cứu bạn ra khỏi chỗ pháo dập, và phải diệt bọn tà ma quỷ quái đang đặt mìn, đắp mô trên tỉnh lộ, đang chĩa pháo vào khu dân cư, hay đang chuẩn bị hành hình những viên chức xã ấp là những người phục vụ dân chúng. Trong số những người lính anh dũng ấy, có biết bao nhiêu khuôn mặt non trẻ, chưa hề biết một nụ hôn ngọt ngào như thế nào, chưa hề biết cảm xúc ra sao khi được một bàn tay ngà chạm nhẹ đến cổ áo, quấn cho anh chiếc khăn quàng của em gái hậu phương…Và cũng có biết bao người lặng lẽ chia tay với người vợ trẻ và mấy đứa con thơ, cố bịt tai để khỏi nghe tiếng khóc tiễn đưa, cố nhắm mắt để khỏi nhìn thấy những giọt lệ tuôn trào ướt áo, và cũng lặng lẽ băng mình vào sương khói mờ mịt mà chẳng dám quay lại, nói lời “hẹn tái ngộ”, vì biết có “tái”, có “ngộ” không sau trận chiến đẫm máu này…
Họ, những Thiên Thần Mũ Đỏ, Mũ Xanh, Mũ Nâu, những Anh Hùng Tiếp Vận, Kỵ Binh, Hải Quân, Không Quân, Công Binh, Pháo Binh, Địa Phương Quân, Truyền Tin, Bộ Binh, Thủy Quân Lục Chiến, những Anh Thư Nữ Quân Nhân, các Anh Hùng Biệt Kích, Lôi Hổ, Biệt Hải, Giang Đoàn, Lực Lượng Đặc Biệt, Quân Nhu, Quân Cụ… đã chấp nhận trở về trong “hòm gỗ cài hoa” hay “trên đôi nạng gỗ”, hoặc trong tấm “poncho” lạnh lẽo, dưới những cơn mưa phũ phàng và trong tiếng gầm của đạn pháo tiễn đưa.
Họ, những chàng trai hay những thiếu nữ mắt sáng quắc như ánh sao, hồn rực lửa yêu từng tấc đất quê hương, đã là những Thiên Thần Hộ Mệnh cho miền Nam sống an lành trong biết mấy thập niên, và những tưởng sẽ  tiếp tục giang cánh tay bảo vệ mạng sống người dân mãi mãi, nhưng không ngờ, bị bạn bè phản bội, bán đứng cho giặc, nên đành bẻ gẫy kiếm gươm, chôn vùi vũ khí và chôn cả quãng đời chiến đấu dang dở trong ngục tù Cộng Sản.
Thế đó, mà giờ đây, có bao người còn nhớ đến lời CÁM ƠN NGƯỜI CHIẾN SĨ CỘNG HÒA? Trong lễ Thanksgiving của thiên hạ, có bao người biết ngả mũ, cúi đầu trước anh linh lẫm liệt của hơn bao chiến sĩ đã hy sinh Thể Xác và Tinh Thần cho quê hương, cho lịch sử và cho ba triệu người vượt biển an toàn? Có bao người đang giầu sang, hạnh phúc biết bắt tay và nói lời CÁM ƠN người lính Cộng Hòa đang vất vả ngược xuôi trong xứ lạ?
Vậy, trong không khí mừng lễ Tạ Ơn của thiên hạ, xin những ai đọc bài này, hãy quay sang bên cạnh về phía những người chiến sĩ cũ và một lần nói lên lời CÁM ƠN NGƯỜI CHIẾN SĨ CỘNG HÒA. Cám ơn anh, cám ơn chị, cám ơn em, cám ơn chiến hữu, cám ơn các Niên Trưởng, cám ơn tất cả những ai đã tham gia vào cuộc chiến bảo vệ Tự Do ấy. Nếu không có Tâm Hồn Cao Thượng của các anh, các chị, các em.. đã xả thân hy sinh, thì cả thế hệ chúng ta, đã không thể như hiện tại…
Tạ Ơn Người.
Chu Tất Tiến,.

__._,_.___

Sunday, November 23, 2014

Saturday, November 22, 2014

TẤM LÒNG CỦA KHÓA 25

Lần nầy lên Tây Ninh thăm bạn Duyệt, điều đầu tiên đập vào mắt chúng tôi là nhà bạn Duyệt được xây cất lại đẹp quá, khác hẵn khi xưa. Từ một căn nhà nền đất, vách váng cũ kỷ, cửa nẻo đơn sơ, gió lùa vào đủ 4 hướng; nay đã là căn nhà xây tường, cửa kính, nền xi măng từ trong nhà ra tới sân, ra rới giếng nước bên hông nhà. Trong nhà lại có cả Tivi, quạt máy.

Ai trước đây có lần đến thăm bạn Duyệt chắc hẵn cùng có mối thương cảm: Bạn Duyệt bất hạnh quá lại sống đơn chiếc trong một căn nhà đơn sơ trống trước trống sau, thiếu đủ mọi tiện nghi. Có thương cảm cũng chỉ để trong lòng vì ai cũng nghèo, cũng lo chạy ngược xuôi kiếm miếng ăn. Không ai dám nghĩ đến việc giúp bạn Duyệt sửa chửa lại căn nhà chứ nói chi việc xây cất nguyên căn nhà mới đẹp, khang trang như thế nầy. Trong khả năng bạn bè lúc đó có thể làm được là hằng quý lấy tiền quỹ của K25 gởi cho hai bạn Duyệt và Tân. Dè sẻn mọi chi tiêu không cần thiết để còn tiền gởi cho hai bạn ấy.Tôi không nhớ mổi quý gởi bao nhiêu, chỉ biết với số tiền đó hai bạn mình cũng có cuộc sống với mức tối thiểu. Lúc gần ra về, một số bạn K25 ngồi quanh bạn Duyệt có lời chúc mừng về căn nhà mới, và hỏi thăm nhà được làm lại khi nào. Bạn Duyệt cho biết:
"Trước Tết có một quý nhân đến thăm và cho tôi một số tiền lớn. Năm nay là năm 1995, tôi tuổi Đinh Hợi, 49 tuổi nhằm sao Thái Bạch không tốt. Ông bà mình xưa có câu:"Hao tài phá tai ách", sẵn có tiền tôi nghĩ mình sửa chửa nhà cửa tức là hao tiền chắc sẽ tai qua nạn khỏi. Nên vừa ra giêng năm nay là tôi lo làm nhà ngay".
Mới đầu bạn Duyệt có vẻ kín đáo về vị quí nhân đã giúp đở, còn các bạn K25 chẳng ai có thắc mắc chuyện riêng tư của bạn mình. Bất ngờ bạn Duyệt nói quý nhân đó là bạn Trần Đức K25 đã gởi cho một ngàn năm trăm đô la trước Tết. Thật là bất ngờ và xúc động khi hay tin nầy, nếu bạn Duyệt không nói ra thì chẳng ai biết. Nhớ lại lúc đó tôi quá te tua, nếu có vốn một vài trăm đô tôi sẽ tiếp tục ra bán chợ trời kiếm sống chứ không đi làm mướn, làm thuê. Vì vậy, với số tiền một ngàn năm trăm đô đối với tôi quá lớn, là cả một gia tài.
Thưa các bạn, chuyện bí mật tôi xin "bật mí" là như vậy đó. Một số bạn ở VN biết chuyện nầy, nay tôi thấy cũng cần phổ biến đến toàn thể các bạn K25, vì đó là điểm son của K25. Tôi "bật mí" chuyện nầy, cũng có ý thay mặt bạn bè bày tỏ sự xúc động trước nghĩa cử cao đẹp của bạn Đức, như là lời tâm tình, bạn Đức nhé!
Trong cuộc sống khó khăn cùng khổ lúc bấy giờ, nhờ trời ở trong nước cũng có một vài bạn ăn nên làm ra.
Thưa quý bạn, Ngoài sự giúp đở thầm lặng như bạn Trần Đức, ở trong nước còn có những Mạnh Thường Quân, các bạn ấy như những cây cổ thụ đã âm thầm giúp đở, che nắng, che mưa cho anh em trong cảnh cùng đường lở bước. Nay có một vài bạn đã ra nước ngoài và một vài bạn còn ở lại. Những vị ấy tôi không dám bậc mí . Vì rút kinh nghiệm cách đây mấy năm, tôi có viết một câu chuyện nói về công ơn của một người bạn đã cưu mang nuôi nấng con của bạn mình. Khi bạn ấy biết được, đã nói với tôi vừa có ý từ chối lời khen vừa có vẻ quở mắng: "chuyện nhỏ, ai biểu mầy nói, chuyện qua rồi nhắc lại làm chi". Bạn mình đó! khiêm tốn và tấm lòng quá quảng đại! Xúc động trước nghĩa cử của bạn mình muốn kể cho bà con nghe nhưng phải keep silence mà ấm ức. Biết nhiều cũng khổ!
Trước năm 1995, lần lượt các bạn ra đi theo diện H.O. Những buổi tiệc nhỏ tiễn đưa. Buồn. Bịn rịn.Ai đi được,mừng cho người đó. Tiễn bạn ở phi trường, bắt tay bạn mà nghĩ rằng gặp mặt lần cuối, chia tay là vĩnh biệt, không ai nghĩ có ngày trở về.
Lời ca não nề qua tiếng hát của Hoàng Oanh như tâm trạng của người ở lại:
" Ra đi là hết rồi.
Quay nhìn quảng đời tôi.
Hôm nay sao lạnh lùng và tê tái.
Xa xa một bóng hình..."
Năm tháng dần trôi, tiếp nối những ngày tháng ngột ngạt khó thở, sống trên quê hương mình mà tưởng như ở nơi xa lạ Rồi những năm sau đó tin vui đến đến liên tục:bạn mình hết người nầy đến người khác trở về. Gọi nhau ơi ới, hẹn ở một quán nào đó, hay một nhà nào đó để cùng họp mặt chung vui. Các bạn về bận bịu lo chuyện gia đình, thăm cha mẹ già, làm mồ mả, lo chung sự..., nhưng không quên gặp bạn bè và mở hầu bao giúp những bạn trong hoàn cảnh khốn khó. Có một bạn, sau khi dẫn con về thăm bà nội gần đất xa trời, quay trở lại Sài gòn mời đông đủ bạn bè cùng thê tử ở mọi nơi về tổ chưa buổi tiệc họp mặt . Buổi tiệc được tổ chức tại một nhà hàng có sân khấu lớn. Trên sân khấu treo một băng vải dài với hàng chữ to: " Mừng sinh nhật cựu sinh viên lớp cử nhân khoa học ứng dụng 68-72". Đúng là chơi bạo, chơi ngông! Buổi tiệc diễn ra trong bầu không khí vui nhộn. Mới đầu các thầy còn giữ ý tứ, sau vài lần "dzô dzô một trăm phần trăm'" nơi đây trở nên ồn hơn cái chợ. Những ca sĩ " cây nhà lá vườn" lên sân khấu hát những bảng nhạc tình ca giúp vui. Bất ngờ, có thầy nỗi hứng ca bài "Con Đường Vui", bà con ở dưới không hẹn mà cùng đứng dậy hát theo. Hết bài đó đến bài "Xuất Quân", rồi hát tiếp những bài trong quân trường, trước sau hát 5 bài. Các thầy hát như chưa lần nào được hát. Đứng nghiệm, hát to, đúng nhịp, thật hùng hồn! và cũng thật xúc động! Cũng may, các thầy "tự thắng", không hát bài "Võ Bị Hành Khúc". Hú hồn! Không có chuyện gì xảy ra.
Có một cô chiêu đãi hỏi người bạn "chủ xị"
- Chú ơi! Hồi đó chú ra trường dạy môn gì vậy?
- Chú hả? à...chú dạy môn ..bắn súng.
Cô gái nghe trả lời hơi lạ, rồi như chợt hiểu ra, cô ta nguýt dài ông bạn rồi ngoe nguẩy bỏ đi. Có lẻ cô ta nghĩ ông già nầy là loại già dịch, già ...ba mươi lăm!
Ngoài tiền khoản đãi buổi tiệc ấy hôm ấy, "Chủ Xị" còn gởi tặng qùa tại chổ cho những bạn đang gặp cảnh khốn cùng. Và trước khi rời khỏi VN, bạn mình còn gởi cho tiền quỹ XH/K25 số tiền năm trăm đô!.
Nói về những lần hội ngộ với các bạn ở nước ngoài về thì nhiều không kể xiết. Buổi hội ngộ nào cũng vui, cũng cảm động và đầy ắp ân tình.
Ngoài hai nguồn tài trợ gởi chung của các bạn từ bên Mỹ và bên Úc, còn có nhiều bạn từ Mỹ, Úc, Pháp, Canada gởi quà riêng về cho Ban Xã Hội VN hay gởi trực tiếp giúp bạn mình. Con số nầy nhiều lắm tôi không biết hết. Và đặc biệt hằng năm vào dịp cuối năm luôn có món quà từ xứ Hoa Anh Đào do một cô gái mang lại. Mới đầu tôi gọi cô ta "cháu", xưng "Chú" ngon ơ. Sau nầy vở lẻ ra tôi vội vàng sorry... gọi cô ta bằng... "Chị".
Ngồi nhớ lại từng mẩu chuyện nhỏ về những tấm lòng vàng của bạn mình thì nhiều lắm. Biết nói mấy cho vừa ...
Trời đang vào cuối Thu, thời tiết bỗng dưng lạnh. Năm nay cái lạnh đến sớm,chỉ là cái lạnh của đất trời, nhưng trong lòng tôi cảm thấy thât ấm áp khi hồi tưởng lại những mối ân tình của các bạn k25. Ngày còn ở trong nước mối ân tình đó tôi chỉ cảm nhận, không thấm thía như từ ngày đặt chân đến đất Mỹ . Bởi vì, thưa các bạn, khi tôi đến đây, từ những ngày đầu đến vài năm sau đó tôi đã nhận sự giúp đở quá nhiều từ TẤM LÒNG CỦA KHÓA 25 trên toàn thế giới. Tôi không còn cảm nhận nữa mà là thụ nhận. Mối tình nầy mãi canh cánh trong lòng tôi, nhất là những ngày lạnh lẻo mùa đông tôi chạnh nhớ về miền đấy nghèo khổ nơi tôi chào đời.
Chỉ còn 5 ngày nữa đến ngày Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving), ngày 27 tháng 11. Nhân ngày lễ nầy, tôi và gia đình xin bày tỏ lời cám ơn chân thành đến:
- Cám ơn nước Mỹ đã cưu mang cho chúng gia đình tôi có cuộc sống trên đất nước Tự Do nầy.
- Và hơn hết, cám ơn TẤM LÒNG CỦA KHÓA 25 đã giúp cho gia đình chúng tôi được như ngày hôm nay.

M.25

K25 và Đêm Tri Ân VBĐL tại Houston





Vào Đông Từ Buffalo, New York

K25 thân , 
Ngay lúc tôi viết mail này ngoài trời khoãn 20 độ F, tuyết ở khu vực tôi đang ở dày hơn 6 feet. Tất cả đều án binh bất đông. Hôm qua BX muốn chụp vài tấm hình căn nhà nhỏ gởi cho bạn bè ngắm tuyết trắng ...thèm chơi mà sức gìa chỉ khoét được một lỗ nhỏ...xi'u...pó tay. Lạnh teo hết...ủi cái gì nữa trời ?? hihihi 
Cả thành phố Buffalo là tủ lạnh...vĩ đại ( từ ngữ này ở trong nước chỉ đựợc dùng cho bác)...tha hồ uống beer đặc..như tại quán nhậu ở cầu Thị Nghè. Bác nào thích qua đây đi...tớ đãi khõi cần Đ Đ HÒA tiếp viện. Lâu lắm rồi, tớ có viết một bài lục bát, gởi cho quí bác đọc và ngắm tuyết 

VÀO ĐÔNG 
Trời vào đông, tuyết trắng bay... 
Hàng cây run rẫy thân gầy xác xơ 
Quanh ta một cỏi bơ vơ 
Mông mênh tuyết trắng, ngẩn ngơ phố sầu 
Đoạn trường đời lắm bể dâu 
Trần gian tuyết phủ một mảu tóc tang 
Bao lần đông mãn xuân sang 
Sao ta cứ mãi lang thang xứ người?? 
Mổi mùa đông, ngắm tuyết rơi 
Ngổn ngang nỗi nhớ, rả rời niềm đau 
Đôi vai quằn nặng gánh sầu !!! 
Tài Cao

Lời Tâm Tình Từ Quê Nhà


Các Bác thân nhớ .
Đọc bài Bác Vore từ xứ Phù tang kêu  gọi chúng ta chung tay chia xẻ những nổi niềm bằng hữu khi mùa Đông đến - chuẩn bị sang Xuân, Nhìn hình ảnh các Bác trong Hội TPB, trong đó có Bác Nguyen Ham (25) - tuy tuổi đã 70, vẫn hăng hái quan tâm nhau từ tấm lòng huynh đệ chi binh, rồi tới Bác Brothers điểm lại tháng ngày đáng nhớ sau cuộc binh đao ! Ôi thật cảm động và thâm tình biết bao ! Cho phép tôi, những người được đón nhận tất cả những thâm tình ấy bày tỏ tấm lòng mình.
Không nhắc lại những con số thới gian, tôi chỉ biết chúng ta nay đã U.70 rồi, tuổi nghỉ ngơi, tuổi đấu tranh với bệnh tật, tuổi trổ tài chăm sóc các cháu nội-ngoại - Nhưng cũng còn một ít bạn còn phải lao động miệt mài để tìm đồng ra đồng vào cho nhu cầu bình thường hằng ngày, quả là một bức tranh nhiều gam màu sinh động. Ấy mà khi nói đến thâm tình bằng hữu đã tạo từ 1968 đến nay không sao phai mờ nổi.
Những tháng ngày tuổi chúng ta còn khỏe, sức lực dồi dào, chúng tôi lại bị ràng buộc trong cái rọ khổ đau, chúng tôi phải tự thắng để tồn tại trong Trí và Dũng, chúng tôi thấy không hổ thẹn với nhân loại dẫu chúng tôi phải sống với ma ! Các Bác cũng đã chắp cánh cho chúng tôi bay trong niềm lạc quan hãnh diện. Biết bao tình thâm chuyển tải thường xuyên luôn làm thấm đậm và thúc đẩy chúng tôi sống và làm việc không mệt mỏi. Lẽ tất nhiên việc gì cũng không tránh khỏi sự hồ nghi của người cũng như của ta, nhưng chúng tôi chỉ biết là con người phải sống và cư xử có nghĩa có tình với nhau, chúng tôi rất tự tin với chính mình để mối thâm tình được vững bên suốt từ dạo ấy đến nay.
Chúng tôi chẳng biết nói gì hơn là những lời biết ơn gia đình chúng ta và Trường Mẹ chúng ta đã khai sinh cho chúng ta phẩm chất và đạo đức ấy và các Bác, chúng ta, đã không làm buồn lòng Mẹ !
Đặc biệt, Bác Brothers mãi tận bây giờ vẫn còn trí nhớ rất tốt, đã kể lại những mẩu chuyện rất đáng trân trọng của mối thâm tình mãi mãi là chuyện không nên quên. Nếu được Bác cứ cho ra đời những mẫu chuyện rất ngắn để minh họa thêm chuyện đời thường ngày ấy cho chúng ta đọc những ngày còn lại .
Cầu nguyện Ơn Trên cho mọi chúng ta luôn tỉnh táo, luôn hỉ xả những muộn phiền mà yêu nhiều cho Hạnh Phúc  quanh ta.
Khi chúng ta rời dương thế , hi vọng Việt Nam ta sẽ phú cường tươi đẹp, từ bàn tay của con cháu chúng ta . . .

Dotoan

Saturday, November 15, 2014

Nói Với Đà Lạt

Có một lời nguyền
Mà suốt cả đời tôi
Vẫn sáng trong với niềm kiêu hãnh
Năm xưa
Giữa núi đồi Lâm Viên uy dũng
Ký thác lời thệ nguyền đời trai
Cho đến hôm nay
Lời nguyện xưa vẫn còn sống mãi

Có một điều
Mà suốt cả đời tôi
Vẫn mãi là suối nguồn thiết tha dào dạt
Năm xưa
Giữa đất trời hiển linh Đà Lạt
Đã một lần ước hẹn ngày mai
Cho đến hôm nay
Ước nguyền xưa vẫn nồng lữa cháy

Đà Lạt đỉnh đến
Để từ đó ra đi
Đời dâu biển bất kỳ
Vẫn nặng lòng gửi lại

Nặng lòng "Nhữ Văn Hải"
Theo "Huỳnh Kim Quang" đi
Đồi "Bắc" hỡi chứng tri
Lời tim tôi máu chảy...

Lê Đen

Thursday, November 13, 2014

Ngày Cưụ Chiến Binh Hoa Kỳ tại Austin Texas

USMA 1974 PHẠM MINH TÂM

Bạn Phạm Minh Tâm là một trong những bạn khoá 25, đã gia nhập trường VBQGVN vào cuối năm 1968. 
Sau năm đầu thụ huấn tại trường, bạn Tâm đã được trường Võ Bị West Point Hoa Kỳ tuyễn chọn để thụ huấn tại Mỹ. 
Sau khi tốt nghiệp, khoá USMA 1974, Tâm đã trở về Việt Nam và phục vụ tại trường VBQGVN.
Hình trên, bạn Phạm Minh Tâm K25 và Đại Tướng David H. Petraeus là một trong những người bạn cùng khoá với bạn Tâm tại West Point. 
Tướng Petraeus là cựu Tư Lệnh Bộ Chỉ Huy Trung Ương Hoa Kỳ (US Central Command Commander) trách nhiệm toàn vùng Trung Đông.
Sưu Tầm

Nhớ Về Đà Lạt


Trời Houston trở lạnh
Chợt nhớ Đà Lạt xưa
Gió lùa manh áo cũ
Đuờng vắng dốc đong đưa
Ai về cho nhắn gởi
Một chút ít tình xưa
Nay quê hương đã mất
Biết nói sao cho vừa.
TNT

Tin Vui

Ban xã hội hay tin:
Ngày 08 tháng 11 năm 2014 vừa qua chị Huỳnh Thương đã làm lễ cưới cho
con gái HUỲNH ĐẶNG BẢO TRÂM sánh duyên cùng HOÀNG VĂN MINH
Hôn lễ đã được cử hành tại tư gia Sài Gòn
Thay mặt ban Đại Diện khóa 25 hải ngoại xin chia vui cùng chị Huỳnh Thương.
Chúc hai trẻ TRĂM NĂM HẠNH PHÚC
T.B. Xã Hội K25
Trần Kiến Võ


Monday, November 10, 2014

Tâm Thư Ban Xã Hội Khoá 25

Cùng quý anh chị khóa 25 thân mến,
Chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy hai tháng nữa là hết năm, chúng ta sẽ đón chào năm 2015 với một dấu móc lớn. Mọi người trong chúng ta sẽ bước sang khúc quanh của tuổi già. Người trẻ nhất khóa cũng có 65 tuổi đời. Ở luống tuổi xưa ông bà ta gọi là “quan tha ma bắt”. Còn bây giờ xã hội sẽ cấp phép cho các bạn được nghỉ hưu. Tuy nhiên nhờ vào sự tiến bộ của y học, sự hợp lý trong dinh dưởng cho dù quan có tha thì chưa dễ ma nào có thể bắt được chúng ta. Có bị xã hội gác lại bên lề quý vị cũng còn sức đi rong trèo đồi trượt tuyết vượt sóng… . Vì thế quý vị hãy cứ thong dong an hưởng tuổi già, du ngoạn hay vui đùa cùng đàn con cháu. Nếu có quý vị nào vì hoàn cảnh hay ham việc xin cứ tự nhiên vì điều đó chứng tỏ quý vị hãy còn gân lắm. Ban xã hội xin được hoan hô quý vị.
Một năm sắp hết cũng là dịp chúng ta ôn lại chuyện một năm qua. Bao thăng trầm trong cuộc sống. Chuyện kinh tế suy giảm, sức khỏe hao mòn, bạn bè người còn kẻ mất…nói chung thường có chiều đi xuống. Hãy xem đó lẽ thường tình của tạo hóa. Không ai trẻ mãi không già, không ai làm hoài không thấm mệt. Máy móc còn bị phế thải huống hồ con người. Đừng bao giờ để tư tưởng bi quan ngự trị. Hãy cố gắng tạo niềm vui trong cuộc sống, tạo niềm tin để ngửng mặt với đời. Chúng ta vẫn hiên ngang bước tới cho dù giữa đường bị gãy gánh vẫn tiếp tục đi lên. Trên đường đi còn đông đảo anh em bạn bè, từng bước đi lại càng thấy lý tưởng càng rạng ngời sáng chói. Đó chính là niềm hảnh diện đời trai phục vụ lý tưởng quốc gia dân tộc.
Rồi chợt nhớ những người bạn mình với thương tích hằn lên thân thể, ngẫm lại xem bằng cách nào bạn vẫn chống chọi với những mất mát, ốm đau. Bằng cách nào duy trì được mạch sống trong suốt 40 năm qua? Những chị nhà vắng bóng anh vẫn trung trinh nuôi dạy con khôn lớn nên người. Người kém may mắn vẫn còn người phối ngẫu nâng đỡ. Được vậy đó là do biết tạo niềm vui trong cuộc sống và niềm tin cho ngày mai. Niềm vui giúp ta chống lại bệnh tật và niềm tin giúp ta kiên trì vững tin vào tương lai. Trong hai yếu tố đó một phần cũng là do nổ lực chúng ta tiếp sức, là tác nhân gián tiếp giúp đỡ bạn mình để có được như hôm nay cho dù thật sự không toàn hảo.
 Hằng năm ban xã hội vẫn đều đặn hỏi thăm an ủi cũng như giúp đỡ hiện kim để những người bạn mình an tâm trong cuộc sống. Thỉnh thoảng chúng ta đọc được vài hàng tâm tình, một vài cuộc hỏi thăm qua điện thoại hay một chuyến ghé thăm bạn bè ghé thăm kể lại. Chúng tôi xem đó là những liều thuốc quý cho bạn mình và cho cả chúng ta.
 Ban xã hội rất trân trọng những nghĩa cử viếng thăm thắm đượm tình anh em trong khóa, những giúp đỡ cấp thời của từng địa phương, tuy có nhỏ nhặt nhưng chứa đựng tấm lòng thật bao la. Vật chất chỉ là tượng trưng, thời gian công sức mới là điều đáng quý. Chúng ta cần mở rộng vòng tay và tiến xa hơn nữa. Ban xã hội rất mong mỏi và khuyến khích quý anh chị nếu có cơ hội, thời giờ nên tạo những chuyến đi rong, vừa du lịch ngoạn cảnh vừa ghé thăm những bạn mình nơi vùng hẻo lánh đã lâu chưa có cơ hội gặp lại. Chúng tôi cam đoan các bạn ấy sẽ mở cờ trong bụng để đón tiếp quý vị. Còn gì quý hơn từ nơi xa xôi đến mang theo một tấm lòng. Một ánh mắt một vòng tay và tiếp theo những tràng pháo nổ trò chuyện. Còn có liều thuốc nào hiệu quả hơn cho sức khỏe trong lứa tuổi về chiều?
 Nhân đây ban xã hội xin phép được ngỏ lời xin quý vị trong khả năng có thể được, hãy mở rộng tấm lòng hướng về bạn bè, những chị những cháu kém may mắn đang còn gặp nhiều khó khăn trong sinh hoạt bằng cách đóng góp cho quỹ xã hội để ban đại diện có phương tiện gửi tặng quà cho năm mới sắp đến.
 Ngoài việc tặng quà định kỳ Ban đại diện còn cần chi dụng cho:
1) Trợ giúp định kỳ cho 2 bạn Duyệt và Tân cùng món quà Xuân đến các chị, các cháu kém may mắn vì người bạn chúng ta đã vắng bóng
2) Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh yểm trợ thương phế binh
3) Yểm trợ Đại Hội do Tổng Hội tổ chức
4) Cứu giúp trong trường hợp khẩn cấp ngặt nghèo.
Trong trường hợp 4 nếu ban đại diện thấy cần thiết ban xã hội sẽ đứng ra kêu gọi quyên góp trong khóa. Như mới đây ban xã hội có nhận được thông tin từ đại diện VN cho biết có bạn Hoàng Văn Hồng xin bạn bè hải ngoại yểm trợ vì bạn ấy đang gặp khó khăn trong giai đoạn trị bệnh. (Thư đính kèm bên dưới).
 Ban đại diện nhận xét đây là hoàn cảnh khó khăn chứ không phải cấp bách ngặt nghèo nên việc kêu gọi tùy tấm lòng cũng như khả năng mọi người. Trường hợp tương tự như bạn Hồng sẽ còn tiếp diễn dài dài bỡi sức khỏe chúng ta ngày càng yếu, càng gần với bệnh tật, cộng với nguồn tài chính cạn kiệt vì nghỉ hưu.
Vẫn biết rằng hoàn cảnh sinh hoạt mọi người ngày càng thu hẹp, nhưng với tình nghĩa anh em cùng khóa ban xã hội mong mỏi mọi người hãy xan xẻ yêu thương để mang niềm vui cho bạn bè và niềm tin cho cuộc sống vốn dĩ buồn tẻ và thiếu thốn.
Mọi đóng góp xin gửi về thủ quỹ. Xin quý anh chị ghi rõ chi tiết: Quỹ Xã Hội, Quỹ Nam Quan, Phần giúp bạn Hồng hay các bạn nào khác (nếu có) sẽ không nằm trong quỹ xã hội. Địa chỉ Thủ Quỹ Khóa 25:
Quy Đao
17811 Camp cover Dr.
Cypress TX 77429  USA
ĐT. 832.220 6033
Thành thật cảm tạ quý anh chị.
Trưởng ban xã hội
Trần Kiến Võ

Saturday, November 8, 2014

TRI KỶ và NGƯỜI YÊU


TRI KỶ và NGƯỜI YÊU
sưu tầm Online


Thế sự thăng trầm quân mặc vấn
Ai người tri kỷ thấu lòng tôi ?. . . (PVH)

Tri kỷ và người yêu, tưởng chừng như khoảng cách chẳng là bao nhưng đâu đó vẫn có những giới hạn và sự khác biệt... Trong cuộc sống, giữa người bạn thâm giao tri kỷ và người mà bạn yêu thương, đối với cả hai ta đều có một thứ tình cảm thật gần… thật thân thiết… và cùng có một điểm chung đó là mối đồng cảm sâu sắc và hoàn hảo giữa hai tâm hồn… Họ cùng là người luôn có mặt bên ta giúp đỡ, quan tâm và chia sẻ với ta những buồn vui trong cuộc sống
Khi yêu, ta thấy không ai tốt bụng hơn người mình yêu… Lúc buồn, bạn bè dành cho ta lời khuyên, còn người yêu thì dỗ dành, ôm ấp, an ủi, che chở… thật ấm áp. Chợt một ngày… Người yêu ngọt ngào rời bỏ ta ra đi, lạnh lùng như chưa hề gắn bó…Chia tay, đau khổ, buồn rầu, chới với… ta chẳng còn lại gì ngoài sự mất mát. Lúc ấy, chỉ có bạn tri kỷ vẫn luôn ở bên ta, họ cho ta mượn một bờ vai ấm áp tình nghĩa để tựa, lẳng lặng nghe ta tâm sự cho vơi cơn sầu, cho ta một sự động viên, an ủi… và dù cho trời nắng hay mưa, ấm hay lạnh, bạn tri kỷ cũng luôn có mặt, cùng ta sánh bước, giúp ta vượt qua chông gai… đau khổ.
Người nói tiếng yêu ta… nhưng có thể bỏ ta bất cứ lúc nào… nhưng bạn tri kỷ thì luôn cận kề và không bao giờ bỏ rơi ta. Cho nên trong cuộc sống, tìm được người mình yêu thương, tâm đầu ý hợp đã khó, tìm được bạn tri kỷ còn khó hơn gấp ngàn lần. Mất người yêu, ta buồn… buồn lắm, nhưng dù có khó ta vẫn còn có cơ hội gặp gỡ và tìm được một người yêu mới… còn bạn tri kỷ một khi mất đi, ta sẽ đau hơn gấp ngàn lần và sẽ buồn… buồn cả một đời.

Wednesday, November 5, 2014

Hãy Uống Rượu Vang



Từ lâu tôi đã nghe nói về những lợi ích của việc uống một ly rượu vang mỗi ngày sẽ kéo dài tuổi thọ, giảm thiểu các bệnh ung thư, ngăn ngừa bệnh mất trí nhớ Alzheimer, chống bệnh béo phì bộc phát, giảm lượng Chelesterol xấu(LDL), giúp ngủ ngon giấc, chống bệnh cảm lạnh ..v..v...
Tôi đã băn khoăn, nghi ngờ cho đây là một sự quảng cáo cho rượu vang mà thôi. Nhưng từ khi bắt đầu uống chỉ nửa ly rượu vang đều đặn mỗi ngày tôi đã thực sự thấy hiệu quả tức thì của nó. Về hiệu quả tốt đẹp thứ nhất tôi nhận thấy một cách rõ rệt là uống chỉ nửa ly rượu vang vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, tôi hoàn toàn không những không bị cảm lạnh khi mùa đông đến, mà cơ thể vững mạnh chống chọi nổi với thời tiết bất chợt đổi thay nóng lạnh, hay với máy lạnh chạy rè rè suốt ngày trong sở làm.
 
 

Tuesday, November 4, 2014

Sunday, November 2, 2014

ĐÀ LẠT Niềm Thương Nỗi Nhớ

 
Không biết bây giờ người em gái Đài Lạt còn nhớ đến tôi không? Còn có bâng khuâng khi hoa Anh Đào nở rộ, hay ngây ngất trước đóa lan rừng, tìm quên bên hồ Than Thở? Những người em gái Bùi Thị Xuân, màu áo thiên thanh, má ửng hồng, áo đan khép nép, một thoáng yêu thương vừa chớm nụ, đã đam mê "theo chồng bỏ cuộc chơi". Và rồi Đà Lạt, còn có những chiều về chầm chậm, chuông chùa Linh Sơn vang tiếng kinh cầu, hay chỉ còn biết xót xa để quay nhìn lại Giáo đường im bóng? Đà Lạt: Thành phố buồn.
Ở đây, đồi núi chập chùng, lối đi quanh co muôn vạn nẻo. Những lối mòn dẫn vào trong láng, trong "buôn" để đắm say nhìn nàng Sơn nữ ngại ngùng nhìn về Phố Thị. Đà Lạt có những chiều cuối tuần xuôi ngược, nôn nao tìm về một điểm hẹn hò, một giây phút gần gũi yêu thương, hay ngỡ ngàng trước một lời giã biệt.
Đà Lạt: Thành phố Tây phương. Những cô gái khép nép sau những ô cửa nhỏ, dáng dấp yêu trong lứa xuân thì, những chiều trốn học để dìu nhau trên đồi Monaine de Marie. Đà Lạt những đêm đốt lửa rừng; ngồi kề bên nhau tìm hơi ấm bên bếp lửa hồng, rồi hát vang giữa rừng khuya, chào mừng một Tráng sinh vừa lên đường, hay một thiếu nữ vừa tuyên lời hứa.
Một sáng khi tôi trở lại Đà Lạt một trời nở hoa: Hoa ty gôn, hoa Pensée, hoa Mimosa, hoa bâng khuâng, hoa tỷ muội, những giàn hoa thiên lý. Những chồi hoa lan đượm màu Vương giả trong những câu chuyện thần kỳ. Những đóa hoa rừng tưởng chừng như hồn hoa Thạch Thảo. Hoa anh đào những độ xuân về, màu rực rỡ "như môi hồng người mình yêu"...
Đà Lạt bây giờ chỉ còn những nhạt nhòa, lãng đãng trong tận cùng trí nhớ. Hồ Than Thở, rừng Ái Ân, vườn Bích Câu, đồi Kỳ Ngộ. Cô sinh viên Đại Học Chính Trị hay chàng trai Võ Bị Liên Quân. Chiều tím hay thung lũng hồng. Những thoáng ngất ngây nhìn "mắt em dìu dịu buồn Tây phương" hay mấy lần lạc loài nhìn lại "phố núi cao; phố núi đầy sương; phố núi cây xanh; trời thấp thật buồn..."
Cuối cùng, tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Đà Lạt là điểm cuối cùng của cuộc hẹn hò, và cũng là điểm khởi đầu của một tình yêu. Vì rằng khi khởi công tạo dựng nên thành phố lý tưởng nầy, người khai sinh nó, cũng đã chán ngán một câu chuyện tình của chính mình: Bác sĩ Yersin. Chuyện tình giết người trong mộng bên hồ Than Thở. Từ đó, Đà Lạt trở thành chất diễm tình cho khách lãng du khắp bốn phương trời. Không thể nào và không bao giờ đánh mất thành phố thần kỳ nầy trong niềm thương, nỗi nhớ.
KT

Mimosa




Saturday, November 1, 2014

Nghiệt Ngã


 

Thơ Anh Thư


Lời giới thiệu: Anh Thư là người yêu của một khoá 25 ngày xưa khi còn tuổi học trò. Vì định mệnh hai người phải xa nhau. Tình cờ bồn mươi năm gặp lại họ vẫn quý mến nhau như thuở nào !!!...
Tình Anh
Bao nhiêu năm gặp lại
Tình anh vẫn đong đầy
Em sẽ luôn trân trọng
Để đẹp mãi nghìn sau...
 

Đời Em
Em là vì sao lạc
Giữa bầu trời tăm tối
Anh là ánh dương quang
Soi rọi bước chân em
Để em được vui sống
Đến cuối cuộc đời này


Bạn Tôi
Thuở ấy bạn tôi còn rất trẻ
Xếp bút nghiên cất bước lên đường
Bao năm chiến đấu giữa sa trường
Anh mất đi một phần than thể
Về quê anh sống đời đau khổ
Bên mẹ già ruộng lúa nương khoai
Thượng đế thương người thời lận đận
Đưa anh sang tận bến tự do

ANH THƯ


 

Houston Đã Vào Thu

 
Houston đã vào thu
Từng chiếc lá thay màu
Nắng hanh vàng nhung nhớ
Gió chiều nhè nhẹ ru

Lá thu vàng vờn bay
Nhẹ rơi trên lối mòn
Mùa thu buồn man mác
Chợt thấy lòng bâng khuâng